Kể từ lúc Lạc Huyền Ca hôn mê đến nay đã bảy ngày trôi qua.
Suốt bảy ngày, Lạc Huyền Ca nằm ở trên giường bệnh không có một chút phản ứng. Trong khoảng thời gian đó, An Nhược Thủy luôn ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc, mà chuyện bôi nhọ Lạc Huyền Ca ở trên Internet đã trở nên rối loạn.
Rất hiếm khi Lý Điềm có thể hẹn được Hứa Tụ, tựa như thời điểm bảy năm về trước, an an tĩnh tĩnh ngồi trong một nhà hàng nhỏ. Lý Điềm còn gọi mấy món ngọt yêu thích của Hứa Tụ trước kia.
“Bảy năm trôi qua, cũng không biết khẩu vị của cô có gì thay đổi. Tôi tùy tiện gọi, nếu cô không hài lòng, liền đổi lại.” Lý Điềm ngọt ngào nói, nhưng trong đáy mắt lại ẩn giấu hoài niệm.
Hứa Tụ không trả lời, vừa cầm điện thoại theo dõi động tĩnh trên mạng vừa hỏi: “Chuyện này, An tổng nói sao?”
“An tổng cảm thấy, có thể xuất thủ.”
“Được, tôi sẽ lập tức liên hệ với công ty, làm quan hệ công chúng.” Hứa Tụ gấp gáp muốn gọi điện thoại, Lý Điềm lại bắt lấy cổ tay của nàng: “Chờ đã!”
“Hả?”
“Hôm nay tôi tới chính là muốn hỏi cô chút chuyện, Tiểu Lạc nếu là…… Nếu là vĩnh viễn không tỉnh lại, Mạnh Tiểu Manh chỗ cô cũng bị hủy dung, vậy về sau sự nghiệp của cô phải làm sao bây giờ?” Lý Điềm vẫn rất lo lắng cho Hứa Tụ, không biết là vì áy náy mấy năm trước hay là bởi nàng thương tiếc vị 'đồng nghiệp' đã cùng nhau dốc sức.
Hứa Tụ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên gọi: “Lý Điềm!”
“Hả? Tôi đây, sao vậy?”
Hứa Tụ thoạt nhìn vô cùng tức giận, nhưng lại khiến người ta có thể phát giác nàng vì sao mà tức giận: “Trong mắt cô có phải chỉ có công việc hay không?! Bảy năm trước, cô đổi toàn bộ thực tập sinh vì cho rằng mấy sao nam đó tiền đồ rộng mở, đưa cho tôi hết, kết quả đám người kia nhân phẩm bại hoại. Cô không biết sao?”
“Tôi, khi đó tôi……” Lý Điềm muốn giải thích nhưng lại phát hiện lời đã đến miệng mà nói không thành.
“Những nghệ sĩ đó không phải một đống số liệu! Bọn họ có quá nhiều biến số, không phải cô muốn phân tích là có thể phân tích ra được! Cô còn không rõ hay sao?” Hứa Tụ phẫn hận: “Bọn họ là người, sống sờ sờ ra đó. Bao gồm cả sếp hiện tại của cô, An Nhược Thủy! Bọn họ giống nhau, đều là con người mà thôi! Tôi đã cho rằng nhiều năm như vậy trôi qua, cô có thể thay đổi, nghệ sĩ trong mắt cô sẽ không còn là mấy con số lạnh lẽo, cũng không còn là công cụ để cô được tăng lương thăng chức nữa! Bất quá xem ra, tôi lầm rồi.”
Lý Điềm vô cùng chấn động, nàng không biết thì ra mình ở trong mắt Hứa Tụ luôn là một kẻ không màng tất cả, khát vọng thăng chức tăng lương.
“Tôi đi trước, nếu An tổng cảm thấy chuyện này có thể thành, công ty chúng tôi cũng sẽ không ngồi yên. Về sau có việc lại hẹn.”
Đợi Hứa Tụ rời khỏi, Lý Điềm nhìn chằm chằm khay đồ ăn trước mặt vừa được bưng lên, rất lâu cũng không thay đổi tư thế.
Vậy là, thật sự không thể trở lại như trước được sao?
……
Trong bệnh viện, An Nhược Thủy vẫn túc trực bên Lạc Huyền Ca, thời điểm bác sĩ tới kiểm tra, quét ánh mắt đến bệnh nhân nằm trên giường, nhịn không được lại nổi lên vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Lạc Huyền Ca nằm viện bảy ngày, các phương diện thân thể đều rất bình thường, nhưng đã liên tục bảy ngày không ăn không uống. Tuy được bệnh viện tiêm vào một số dược vật, không đến mức chết đói chết khát nhưng suy cho cùng, thân thể của Lạc Huyền Ca vẫn là quá kỳ quái.
An Nhược Thủy lau nước mắt, đứng dậy hỏi bác sĩ: “Khi nào cô ấy mới có thể tỉnh lại?”
“Chuyện này khó mà nói.” Bác sĩ đã hành nghề hơn hai mươi năm, xem qua không ít nghi nan tạp chứng, nhưng lúc này đây lại không có manh mối dù chỉ một chút.
Tâm tình An Nhược Thủy thật vất vả mới bình ổn, nghe bác sĩ nói, lại bắt đầu bi thương.
……
Lạc Huyền Ca hôn mê nằm trên giường bệnh, giờ phút này đang dương dương tự đắc. Tuy ngày thường An Nhược Thủy luôn băng lãnh, không phản ứng với cô. Nhưng mấy ngày vừa rồi, từng câu từng chữ An Nhược Thủy nói, bản thân đều nghe được rành mạch.
Kỳ thật rốt cuộc thân thể làm sao, người khác không rõ lắm, nhưng Lạc Huyền Ca lại biết rất rõ. Ngày đó vì cứu An Nhược Thủy, tâm trạng rối bời, kết quả khi vận nội lực, thiếu chút nữa liền tẩu hỏa nhập ma.
Cũng may là lúc ấy đem toàn bộ nội lực truyền cho An Nhược Thủy, vì vậy cho dù tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ không đáng ngại.
Trước kia suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, khi đó hôn mê nửa tháng, hiện tại chẳng qua chỉ có bảy ngày, thân thể này cũng khôi phục rất nhanh, hẳn là không lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Vô tình nghe được thanh âm khóc nức nở của An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca hận không thể lập tức liền tỉnh lại, tung tăng nhảy nhót nói cho nàng biết: Tôi thật sự rất khỏe mạnh, cô đừng vì tôi mà buồn bã!
Đáng tiếc, hiện tại cô căn bản vẫn chưa tỉnh lại được.
Trong phút chốc, Lạc Huyền Ca chỉ cảm thấy giống như một giấc mộng, trong mộng có vài vị bằng hữu ở kiếp trước, còn có phụ mẫu đã sớm qua đời. Còn cả tiểu công chúa mà mình nuôi dưỡng suốt bảy năm, coi như thân muội muội, cùng nhau hàn huyên rất nhiều chuyện.
Sau đó ý thức của Lạc Huyền ngày càng mơ hồ, mãi cho đến khi mở hai mắt, cô liền thấy vẻ mặt tràn đầy kinh hỉ của bác sĩ, lại nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau, lần thứ hai mở to mắt, nhìn quét qua phòng bệnh một vòng, vẫn không thể thấy bóng dáng của An Nhược Thủy.
Vừa kinh hỉ vừa bất ngờ, mình đại khái chỉ ngủ một lúc, sao An Nhược Thủy luôn túc trực bên cạnh đã không thấy tăm hơi?
Bác sĩ phát hiện bệnh nhân đã tỉnh lại kia, ngoài vẻ kinh hỉ còn có chút nghi hoặc, sau đó vì cái gì mà đôi mắt còn ngập tràn cảm xúc thất vọng như thế? Chẳng lẽ là không muốn tỉnh lại hay sao?
Tạm bỏ qua mấy chuyện này, bác sĩ cẩn thận kiểm tra một lượt cho Lạc Huyền Ca, cuối cùng phát hiện vẫn giống như thời điểm vừa đưa tới bệnh viện, không có bất kỳ bệnh tật nào cả, tặc lưỡi một cái, sau đó liền ra ngoài nói tin vui cho những người khác.
Rất nhanh, An Nhược Thủy cùng với đám người Lý Điềm đã chạy đến.
Vừa vào phòng bệnh, Lý Điềm tràn ngập vui mừng nói: “Ngủ mười ngày, gia hỏa này xem như đã tỉnh.”
“Mười ngày?” Lạc Huyền Ca có chút kinh ngạc, cô cho rằng mình chỉ ngủ bảy ngày thôi.
Lạc Huyền Ca nhìn An Nhược Thủy đứng ở mép giường bệnh, vẻ mặt nàng tràn đầy kinh hỉ lại không nói lời nào, liền cong cong khóe môi: “Những lời mà cô nói, tôi đều nghe được, cô không thể đổi ý nữa rồi.”
Lý Điềm chớp chớp mắt, không hiểu bọn họ đang nói chuyện bí hiểm gì, cho nên nàng rời khỏi phòng bệnh, thuận tiện đóng lại cánh cửa: “Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, các cô cứ chậm rãi tâm sự.”
An Nhược Thủy đứng ở mép giường, đang chuẩn bị lui về phía sau hai bước, lại bị Lạc Huyền Ca túm chặt, dùng lực kéo nàng đến bên người mình, chỉ là lực độ quá lớn cho nên An Nhược Thủy trực tiếp nhào vào lồng ngực Lạc Huyền Ca.
Thông thường, bệnh nhân vừa tỉnh lại sẽ cực kỳ hư nhược, huống chi là Lạc Huyền Ca còn hôn mê suốt mười ngày. Cho nên An Nhược Thủy lầm tưởng đối phương cũng yếu ớt, mặc dù giờ phút này nàng bị Lạc Huyền Ca ôm vào trong ngực, lại vẫn nghĩ Lạc Huyền Ca là tiểu nha đầu yếu ớt bệnh nặng mới khỏi.
Bất quá Lạc Huyền Ca hiểu rõ, một khi bước qua được ranh giới tẩu hỏa nhập ma, lần thứ hai tỉnh lại, chính là nội lực đại tăng công pháp tinh tiến.
Lạc Huyền Ca giờ phút này, so với bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ cũng đều tinh thần hơn.
Nhìn An Nhược Thủy cẩn thận không dám tùy tiện nhúc nhích nằm trong ngực, tâm tình cô rất tốt, khóe môi cũng lây nhiễm ý cười.
“Cô đã nói, nếu tôi có thể tỉnh lại, cô chính là vợ tôi.”
An Nhược Thủy không hiểu ra sao: “Tôi nói mấy câu này lúc nào chứ?”
Lạc Huyền Ca nóng nảy: “Cô nói, muốn cùng tôi bạch đầu giai lão. Đây không phải muốn trở thành vợ tôi thì là gì?”
An Nhược Thủy lại lần nữa không hiểu ra sao: “Những lời này, tôi từng nói qua?”
Lạc Huyền Ca nghiêm trang gật đầu: “Cô nói, muốn tôi sống lâu trăm tuổi.”
An Nhược Thủy gật đầu, đúng là nàng từng nói như vậy, thời điểm Lạc Huyền Ca hôn mê, nàng đã cầu nguyện Lạc Huyền Ca có thể tỉnh lại sớm một chút, sống lâu trăm tuổi khỏe mạnh cả đời. Nhưng —— câu đó làm sao mà biến thành ‘cô tỉnh lại, tôi chính là vợ cô’ cơ chứ???
“Cô còn nói, muốn cùng nhau sống lâu trăm tuổi. Đây chẳng phải bạch đầu giai lão hay sao?” Năng lực lý giải của Lạc Huyền Ca thật sự rất tốt!
“Ừm, tôi…… có nói.” An Nhược Thủy xác thật đã nói câu kia, bất quá nguyên văn là: Tiểu Lạc, cô tỉnh lại có được không? Tiên sinh từng nói, số mệnh của chúng ta chính là trói định ở bên nhau, hiện giờ tôi còn rất khỏe, sao cô vẫn cứ hôn mê như vậy? Chúng ta phải cùng nhau trường thọ, cô tỉnh lại có được hay không?
Lạc Giáo Chủ ngây ngốc cười: “Chính là như vậy a. Cô muốn cùng nhau bạch đầu giai lão với tôi, không phải muốn trở thành vợ tôi thì là gì chứ? Chỉ cần tôi có thể tỉnh lại, cô chính là vợ tôi!”
Lý giải này của Lạc Giáo Chủ, không một kẽ hở nào!!!
An Nhược Thủy trầm mặc hồi lâu, đáp ứng không đây? Hơn mười ngày qua, không ai biết mười ngày không dài không ngắn này, nội tâm nàng dày vò đến mức nào.
Không đáp ứng? Nhưng nàng thích người ta, còn có thể tìm được lý do không đáp ứng?
Gần một phút đồng hồ, An Nhược Thủy âm thầm tìm lý do không đáp ứng đối phương, thời điểm Lạc Huyền Ca đã hơi chút sốt ruột, An Nhược Thủy liền trả lời: “Được, tôi đáp ứng cô.”
“A? Thật chứ?” Ánh mắt Lạc Huyền Ca suýt nữa ảm đạm, lập tức trở nên lóe sáng.
An Nhược Thủy nằm ở trong ngực người kia, gật gật đầu: “Ừm, thật sự.”
Rõ ràng là một chuyện vui, nhưng sau khi hai người tỏ rõ cõi lòng, lại rơi vào trầm mặc.
An Nhược Thủy vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, hứa hẹn xong, rốt cuộc cũng thả lỏng tinh thần.
Lạc Huyền Ca lại bởi vì vui sướng quá mức, có chút chưa kịp hoàn hồn lại, nhìn mỹ nhân ở trong ngực, cười ngây ngốc tựa như đứa nhỏ được giáo viên tuyên dương.
Bên ngoài, Lý Điềm bê cơm hộp đẩy cửa ra, vẻ mặt ngập tràn tiếu ý. Vừa vào cửa, nàng liền thấy dáng vẻ An Nhược Thủy thẹn thùng nấp trong lồng ngực của Lạc Huyền Ca.
An Nhược Thủy đang chuẩn bị thoát khỏi cái ôm kia, bất quá Lạc Huyền Ca giống như là sợ nàng chạy mất, lại càng ôm chặt hơn nữa.
An Nhược Thủy oán trách trừng mắt liếc đối phương một cái, mà Lạc Giáo Chủ vẫn như cũ không hề dao động, ngược lại còn nhìn nhìn Lý Điềm như kiểu muốn khoe khoang.
“Nha, quan hệ của hai người các cô thật đúng là rất tốt. Nếu lúc nào đó, tôi cũng có thể có bạn bè như vậy thì tốt biết bao nhiêu.” Lý Điềm cảm khái, thật đúng là tình hữu nghị tốt đẹp a, chỉ có duy nhất thời điểm cao trung, nàng từng thân thiết với đám bạn như thế.
Lạc Giáo Chủ yên lặng thu hồi ánh mắt khoe khoang, An Nhược Thủy cũng không giãy giụa nữa.
An Nhược Thủy là sợ hãi Lý Điềm phát hiện điểm gì đó, bất quá mặc kệ có phô bày ra rực rỡ chói lọi thế nào, trong mắt Lý Điềm chỉ có cơm hộp mà thôi!
“Chúng tôi không phải bạn bè!” Lạc Giáo Chủ hơi nổi giận, đây là vợ tôi a! Cô dụi mắt đi để nhìn cho rõ!
Lý Điềm ngẩn người, sau lại nhìn bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, không thể tưởng tượng nổi, chỉ chỉ tay vào hai người kia, liên tục lui về phía sau kinh hãi nói: “Các cô……”
“Hừ.” Lạc Giáo Chủ lại bắt đầu đắc ý: Hiện tại biết được rồi chứ.
“Các cô nhanh như vậy liền phát triển trở thành khuê mật?!” Lý Điềm rất đỗi kinh ngạc, bất quá ngẫm lại cũng đúng, không phải khuê mật thì vì sao ban ngày ban mặt lại chạy lên giường ôm ôm ấp ấp như vậy đây?
Lạc Giáo Chủ…… Thảng thốt……
Thật muốn khoe ân ái, hơn nữa còn muốn khoe ngập mặt người nọ, chỉ là người nọ lại không biết cô đang rải cẩu lương, đây là chuyện đau lòng đến cỡ nào?
__________________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Giáo Chủ: Có tức hay không? Chỉ hỏi các thím có tức hay không?! Bổn tọa EQ mức này, vẫn có thể hốt vợ vào tay, các thím độc thân cẩu EQ cao tự nhìn lại mình đi, hừ ╭(╯^╰)╮ còn không mau đi mua bát, sau này bổn tọa muốn rải cẩu lương ╮(╯▽╰)╭
Lý Điềm: Cẩu lương?! Ai nuôi chó vậy? Sao không nuôi mèo chứ? Tôi chỉ thích mèo, ai có mèo đáng yêu, tôi liền gả cho người đó!
Hứa Tụ (vẻ mặt ghét bỏ): Ha ha, EQ của cô như vậy, còn muốn gả ra ngoài? Nằm mơ đi! Khụ khụ…… À, thuận tiện nói một chút, tôi nuôi hai em mèo nhỏ rất kute.
Giang Ý Hàm: Làm sao bây giờ, tôi phải cách ly với động vật a, tôi tôi…… Học tỷ…… Cô nuôi chó không? Độc thân cẩu vừa có nhan sắc vừa có học vấn lại EQ không tệ như tôi, cô muốn hay không?
Lý Điềm: Chó? Không nuôi đâu, muốn mèo!
Giang Ý Hàm:…… Đột nhiên thất tình, hu hu oa oa ┭┮﹏┭┮
Từ Gia: Lầu trên đáng yêu quá, thuận tiện nói một câu, tôi rất thích cún, chủng loại nào cũng thích, cô tới —— tôi nuôi cô!
Đều là tràn ngập cẩu lương a, chỉ hỏi các bạn có ăn hay không thôi!