Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 23



"Sao cô biết?"

"Chuyện cô ấy bỏ quên điện thoại ở phòng thử đồ là tôi nói với cô ấy, lúc tôi thay trang phục phát hiện chiếc điện thoại kia nhưng cũng không biết là của ai, khi cô ấy tìm tôi mới nói với cô ấy." Vân Cẩm Thời thản nhiên nói: "Cho nên cô ấy không nói dối."

"Ai biết có phải là lấy cớ hay không..." Cũng có người lầm bầm như vậy, nhưng người bị thương đã nói vậy, phần lớn mọi người vẫn chuyển dời sự hiềm nghi trên người Phong Tuyết đi.

Cuối cùng cũng không có thu hoạch gì, Mạnh Thiệu Kỳ cào cào tóc: "Thật là bực mình."

"Đạo diễn, không có camera cũng khó tìm, hay là tiếp tục quay đi, từ từ tìm." Lúc này những người khác đều khó khuyên giải anh ta, Vân Cẩm Thời chủ động nói: "Chỉ là tôi thế này không thể quay cảnh đánh nhau được."

Mạnh Thiệu Kỳ sau khi bước lên bậc thang cũng không phải ngoài lạnh trong nóng không chịu xuống, chỉ hừ một tiếng sau đó nói: "Tôi giống loại đạo diễn Chu Bái Bì [1] lắm à, cô ngồi một bên nghỉ ngơi chút đi, cũng không thiếu chút thời gian này, hay là trong lòng cô tôi thích bóc lột các cô như vậy?"

Vân Cẩm Thời yên lặng ngồi xuống băng ghế nhỏ, lúc này tuyệt đối không thể đâm vào họng súng của đạo diễn được.

"Được rồi, đều đi chuẩn bị đi, đừng làm chậm trễ chính sự." Mạnh Thiệu Kỳ phất tay, tất cả mọi người bèn tản ra, nên làm gì thì làm nấy, trong nháy mắt khôi phục trật tự.

Chu Sâm còn gọi riêng trợ lý của mình đến: "Để Tiểu Mạt nhà bọn tôi chăm sóc cô một lúc đi, chị Mạt chị Mạt đến đây đi."

"Đến đây." Trợ lý trừng mắt nhìn, yên lặng mang theo một đống đồ đến, Chu Sâm vỗ vỗ vai chị ta, nháy mắt làm khẩu hình: Hạnh phúc của em phải dựa vào chị đó.

Phục trang hóa trang của anh ta đều có chút lộn xộn, dù sao ban nãy đưa Vân Cẩm Thời tới bệnh viện một chuyến, lúc ra ngoài không được quá lộ liễu, lúc đó anh ta cởi áo ngoài ra, khoác một chiếc áo khoác rồi ra cửa, cho nên trang phục có hơi nhăn, đều cần phải sửa sang lại.

Động tác Chu Sâm nhanh chóng đi hóa trang lại lần nữa, những người khác cũng đều trở nên bận rộn, chỉ còn lại ba người con gái các cô mỗi người ngồi trên một chiếc ghế nhỏ.

Trợ lý mở túi to, lấy đồ ăn vặt bên trong đưa cho Đường Đường, lại nhét cho Vân Cẩm Thời một ít: "Cầm giết thời gian đi."

"Nói cảm ơn chị đi."

"Cảm ơn ạ." Đường Đường đang cầm thạch trái cây, chậm rãi mở lớp màng bọc ra, múc một thìa nhỏ cho Vân Cẩm Thời, rất ngoan ngoãn.

Hầu như mọi người trong đoàn đều biết Đường Đường không phải đứa bé bình thường, dù sao cô gái bình thường tới tuổi này không thể nào ngây ngô như trẻ con như cô ấy được, thậm chí ngây ngô đến khiến người ta cảm thấy ngốc nghếch.

Nhưng ngây ngô của cô ấy rất ngoan ngoãn, luôn khiến người ta mềm lòng theo bản năng, ví dụ như chị gái trợ lý, ánh mắt nhìn cô ấy trong nháy mắt đã mềm đi không biết bao nhiêu.

"Một mình nuôi đứa bé chắc là mệt lắm." Trợ lý thở dài nói.

"Đường Đường rất ngoan, chỉ là có đôi khi ngoan quá mức, luôn khiến tôi lo lắng lúc em ấy không vui hoặc khó chịu sẽ tự kìm nén." Vân Cẩm Thời xoa đầu Đường Đường, múc một thìa thạch trái cây đưa tới miệng cô ấy.

Cô gái nhỏ hai má đỏ bừng há miệng ăn lấy, hai tay cô ấy đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn hệt như đứa bé ở nhà trẻ, là kiểu trẻ con ngày đầu tiên đi học, đang rất háo hức, tư thế tiêu tiêu chuẩn chuẩn cứ như từ trong sách ra.

Vân Cẩm Thời bèn múc cho cô ấy ăn từng thìa từng thìa, trong lòng Đường Đường đang rối rắm, vừa muốn Vân Cẩm Thời cũng ăn, vừa không muốn từ bỏ phúc lợi được Vân Cẩm Thời đút ăn, rối rắm đến gương mặt nhỏ nhắn cũng sắp nhăn cả lại.

Trông thấy dáng vẻ ấy, Vân Cẩm Thời luôn cảm giác thoải mái hơn nhiều, Đường Đường chính là có ma lực như vậy, bận rộn vất vả cả ngày, lúc toàn thân đều vô cùng mỏi mệt, trông thấy Đường Đường ngoan ngoãn, liền cảm giác như dùng sữa mà tắm rửa tâm hồn một trận.

Đường Đường ỷ lại cô, cô cũng hưởng thụ cảm giác ấm áp mà Đường Đường đem đến cho mình, cho nên hai người các cô cho tới bây giờ không phải là quan hệ mũi tên một chiều, mà là sưởi ấm lẫn nhau.

"Muốn ăn thêm chút nữa không?"

"A Thời ăn!"

"Chị không thích ăn cái này lắm." Vân Cẩm Thời tiếp tục đút cho Đường Đường.

Trợ lý nhịn không được mỉm cười: "Đường Đường thật sự rất ngoan, không giống Chu Sâm, chính là một đứa nhóc lớn tuổi, chăm sóc cậu ta mệt hơn rất nhiều so với chăm sóc Đường Đường, phòng của cậu ta thật sự là cái ổ chó, không, ổ chó còn sạch hơn phòng của cậu ta ấy chứ!"

Chị trợ lý lạnh lùng mắng chửi: "Tuần trước tôi dọn được hai bao tải rác trong phòng cậu ta, đương nhiên, cậu ta mới là thứ rác rưởi to nhất, nếu không sao có thể tạo nhiều rác như vậy trong một tuần?"

Hai bao tải, biểu cảm Vân Cẩm Thời cũng thay đổi, đây là máy tạo rác à?

"Chị vất vả rồi..."

"Thật ra cũng tốt, những phương diện khác tôi cũng không lo lắng nhiều, tuy rằng A Sâm trông không đáng tin, lại còn lăng nhăng muốn chết, nhưng thật sự bản chất xem như không tệ." Nét mặt trợ lý nhu hòa đi: "Lúc cậu ta hơn mười tuổi cha mẹ đã qua đời, người thân duy nhất là bác cậu ta, nhưng bác cậu ta rất tham lam, mơ tưởng tới tài sản cha mẹ cậu ta để lại, tính tình A Sâm quật cường, thà rằng ở một mình cũng không chấp nhận ăn nhờ ở đậu, thời điểm đó ầm ĩ đến khó coi."

"Nhưng sau đó nhà bác cậu ta xảy ra chuyện, cậu ta vẫn sẵn lòng giúp đỡ, thật không phải tôi khen cậu ta, bản chất của A Sâm vẫn rất là lương thiện."

Vân Cẩm Thời im lặng một lúc, không khỏi kề sát vào cô ấy: "Tôi thấy hình như chị rất có hảo cảm với anh ta..."

"Haha, cô hiểu lầm rồi, tôi tên Chu Mạt, người bác mà tôi nói kia chính là cha tôi." Mặt mày Chu Mạt cong cong: "Tôi là chị họ bên nội của cậu ta, bọn tôi cũng không có quan hệ gì khác, cô không cần ăn giấm nha."

Vân Cẩm Thời:...

"Chị biết tôi không có ý kia mà."

"Bình tĩnh bình tĩnh, tuy tôi biết A Sâm không xứng với cô, hoàn toàn là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng tốt xấu gì tôi cũng là chị họ cậu ta, dù gì cũng phải nói chút lời hay cho cậu ta." Chu Mạt trông thấy Chu Sâm đang vội vàng đi ra từ phòng hóa trang, trong mắt thanh niên đều là Vân Cẩm Thời, vẫy vẫy tay từ rất xa, lúc này mới đi vào khu vực quay.

"Cậu ta thật sự rất thích cô, nhưng trong mắt nhiều cô gái, cậu ta vết nhơ loang lổ, chỉ dựa vào tình sử phong phú cũng đủ để người ta pass rớt cậu ta, mặc kệ A Thời cô nghĩ thế nào, có mấy lời tôi vẫn muốn nói, A Sâm ấy, giống như một đứa trẻ, tình cảm cha mẹ thật ra cũng không tốt mấy, cha cậu ta hàng năm đều không ở nhà, vợ lớn vợ bé một bàn tay đếm không hết, mấy mối tình ngắn ngủi lại càng không cần phải nói, mẹ cậu ta cũng nuôi mấy tên mặt trắng*, cho nên từ nhỏ cậu ta đã rất độc lập, lại không tin vào tình yêu."

*Mặt trắng: gốc là tiểu bạch kiểm (小白脸), ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

Nguồn tham khảo (Wordpress Vườn hoa của bạch trà): https://bit.ly/3dQeVfC

"Nhưng thật sự tôi hy vọng cậu ta có thể gặp được cô gái mình thích, chân chính hiểu được thích một người là chuyện hạnh phúc thế nào, trước đây tôi luôn khuyên cậu ta, quá đào hoa phóng túng sau này khi gặp được cô gái mình thích, chính là truy thê hỏa táng tràng*, cậu ta luôn cảm thấy trên đời này nào có tình yêu, càng cảm thấy bản thân sẽ không gặp được, ha ha, nói vậy bây giờ tôi có thể xem kịch rồi." Chu Mạt xoa xoa cằm, không chút che giấu sự vui sướng khi thấy người gặp họa của bản thân: "Cô từ chối cậu ta à?"

*Truy thê hỏa táng tràng: câu nói thường dùng trong phim ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc, ban đầu nam chính kiêu ngạo xem thường nữ chính, sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, cầu xin nữ chính tha thứ và trở lại bên mình.

Vân Cẩm Thời gật đầu: "Phải, nhưng chuyện này không liên quan đến anh ta là người thế nào, đào hoa phóng túng cũng vậy, trung trinh không đổi cũng thế, đều không liên quan gì đến tôi."

Chu Mạt biết, lời này của cô nghe có vẻ như mây gió thoảng qua, kỳ thực lộ ra đầy sự khước từ, bất luận là đào hoa phóng túng hay là trung trinh không đổi, cô đều không thèm để ý, bởi vì không thích.

Lần này A Sâm thật sự là đá phải cửa sắt rồi.

Chu Mạt nhanh chóng chuyển đề tài, chị ta đã cố hết sức, Chu Sâm có thể theo đuổi được người thì có liên quan gì đến chị ta đâu, hai người rất vui vẻ tán gẫu những chủ đề con gái thích, vừa nói chuyện phiếm vừa cho Đường Đường ăn, Đường Đường cũng sẽ nghiêm nghiêm túc túc bóc hạt dưa, đắp thành một ngọn đồi nhỏ, một mạch đút cho Vân Cẩm Thời.

Cuộc sống nghỉ ngơi thật tuyệt, nếu có cái sofa nằm còn sung sướng hơn.

Đường Đường được cho ăn no căng bụng một buổi chiều, lúc Chu Sâm nghỉ ngơi giữa giờ còn làm nũng với chị họ nhà mình: "Chị Mạt muốn uống sữa chua xoài."

Chu Mạt nhẫn nhục chịu khó đứng lên: "A, không có gì thì kêu tôi Tiểu Mạt, có việc liền kêu chị Mạt, A Thời, Đường Đường, hai người muốn uống gì tôi mang về luôn."

"Rất phiền phức..."

"Dù sao cũng phải đi một chuyến, một ly cũng là mang, hai ly cũng là mang."

"Em muốn uống trà mật ong hoa nhài, Đường Đường uống trà sữa trân châu hay trà sữa hoa quả?"

Đường Đường nghiêm túc suy nghĩ, muốn một ly vị dâu.

Chu Mạt chân trước vừa đi, chân sau lại có người chậm rãi đến gần, lúc này trong góc nhỏ cũng chỉ còn lại Vân Cẩm Thời và Đường Đường, cũng không có người nào chú ý đến bọn họ, Vân Cẩm Thời phát hiện có người tới gần, ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại là Phong Tuyết.

Phong Tuyết đã xong cảnh quay hôm nay nhưng vẫn chưa tẩy trang, cô ta mặc chiếc váy dài màu lục bảo, làn váy điểm xuyết những lá trúc, biểu cảm trên mặt trông có vẻ cứng ngắc, lại có chút chật vật: "Cô... sao hôm nay cô lại nói cô từng nói chuyện với tôi, chuyện điện thoại cũng không liên quan tới cô, sao cô lại..."

"Vậy có lẽ là tôi nhớ nhầm rồi." Vân Cẩm Thời khách sáo mở gói khoai tây chiên: "Ăn không?"

Phong Tuyết cắn chặt răng, ánh mắt rất phức tạp nhìn Vân Cẩm Thời: "Nếu thật sự là tôi làm thì sao?"

Vân Cẩm Thời hỏi lại cô ta: "Vậy thật sự là cô làm sao?"

"Không phải, tôi không có làm, nhưng..." Nhưng lúc trước cô ta chưa từng cho Vân Cẩm Thời sắc mặt hòa nhã, thậm chí còn từng thầm tưởng tượng có phải Vân Cẩm Thời được quy tắc ngầm hay không, hoặc là làm tình nhân của kẻ có tiền, cô ta nghĩ về cô vô cùng xấu xa, giống như làm vậy là có thể nói với bản thân, mi bị cướp vai không phải bởi vì mi không giỏi, mà là vì Vân Cẩm Thời có bối cảnh.

Phong Tuyết làm sao cũng không nghĩ đến, cuối cùng người đứng ra nói giúp cô ta lại là Vân Cẩm Thời.

Suốt một buổi chiều cô ta suy nghĩ rất nhiều, đều là áy náy, áy náy vì những suy nghĩ xấu xa và thành kiến của bản thân trước đây.

"Chỉ là tôi cảm thấy cô không phải người như vậy, cô không thích tôi sẽ biểu lộ tất cả những sự không thích ấy ra ngoài, ngay từ đầu cô đã biểu đạt rõ ràng sự chán ghét của cô đối với tôi, nếu chuyện này là do cô làm, vậy không phải quá dễ thấy sao?" Vân Cẩm Thời rất bình tĩnh phân tích: "Một khi tôi xảy ra chuyện, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là cô, điều này rất dễ dàng bị vạch trần, vì khiến tôi không dễ chịu, hy sinh lớn như vậy không cần thiết."

Cô phân tích trật tự rõ ràng, nghe cũng vô cùng có lý, Phong Tuyết rõ ràng là người được lợi, chỉ là trong lòng lại sinh ra tức giận khó hiểu: "Cô dựa vào phỏng đoán mà xác định sự vô tội của một người sao? Nếu là tương kế tựu kế cố ý để cô suy nghĩ ngược lại thì sao?"

Lần này thật ra đến lượt Vân Cẩm Thời bối rối, ừm Phong Tuyết đang tức giận chuyện gì vậy?

"Vẫn là do trực giác... trực giác nói cho tôi biết không phải cô làm."

Lồng ngực Phong Tuyết liên tục phập phồng, cô ta không biết tại sao cảm xúc của bản thân lại dao động lớn như vậy, cuối cùng cắn răng nói: "Cô thật sự là đồ ngốc! Sao lúc trước tôi lại hoài nghi cô có bối cảnh gì chứ..."

Cô ta tăng tốc độ bước qua bên cạnh Vân Cẩm Thời, giọng nói ép tới cực thấp: "Cẩn thận Văn Tư Kỳ, còn có — chuyện hôm nay, cảm ơn cô."

Cảm ơn cô đã nói giúp tôi.

Vân Cẩm Thời vừa quay đầu lại đã trông thấy bóng dáng vội vàng rời đi của cô ta, thật ra cô còn một suy đoán chưa nói ra, Phong Tuyết không thể để mất đi vai diễn này, nữ hai bị cướp, chỉ có thể đóng vai nữ bốn, Phong Tuyết cũng không phải người mới, bộ phim vừa lên sóng có độ nổi tiếng không tệ, hoàn toàn có thể không cần thỏa hiệp mà đi chọn một kịch bản mới.

Nhưng cô ta vẫn ở lại, diễn một vai miễn cưỡng xem là nữ bốn.

Nếu đã vậy, cô ta sẽ không thừa hơi mà làm ra chuyện như vậy.

Cho nên cũng không phải Vân Cẩm Thời bởi vì suy đoán đơn thuần liền nhận định cô ta không phải kẻ sau màn, nhưng mà... Phong Tuyết thế mà lại nhắc nhở cô cẩn thận Văn Tư Kỳ.

Như vậy trùng khớp với sự nghi ngờ của cô, ánh mắt của Văn Tư Kỳ nhìn cô cho đến nay chính là một chút cũng không chứa thiện ý, tuy rằng bình thường cô ta trông như khá hòa nhã, còn có thể mua mấy phần trà sữa linh tinh cho Vân Cẩm Thời, nhưng Vân Cẩm Thời có thể cảm giác được, Văn Tư Kỳ rất ghét cô.

Nếu việc này do Văn Tư Kỳ làm, như vậy chính là bởi vì Chu Sâm, quả nhiên là lam nhan họa thủy sao, cô vô tội mà...

Vân Cẩm Thời vốn định về nhà trước, Mạnh Thiệu Kỳ cho cô một kỳ nghỉ ngắn, đương nhiên cô không cần ở lại phim trường, vẫn nên về nhà nghỉ ngơi, dù sao cũng là nghỉ ngơi cả.

Nhưng chân cô có vết thương không tiện, Chu Sâm không chịu để cô tự về: "Em đợi chút nữa, chờ tôi quay xong cảnh này tôi đưa em và Đường Đường về, trên đường vừa lúc mua chút đồ, em như vậy buổi tối cũng không tiện nấu cơm, hơn nữa ăn xong rồi chúng ta còn có thể đối diễn..."

"Không cần, vừa lúc tôi còn chút chuyện muốn làm, bắt taxi cũng như nhau thôi, hôm nào tôi lại mời anh ăn cơm nhé."

Lời từ chối của Vân Cẩm Thời Chu Sâm vừa nghe liền hiểu rõ, tuy nói cô không từ chối sự theo đuổi của bản thân thậm chí đến bạn bè cũng không làm, nhưng đã hạ quyết tâm duy trì khoảng cách an toàn với anh ta.

Cho nên loại chuyện như đưa anh ta về nhà, hiện tại không được, sau này cũng sẽ không có, trừ phi có một ngày hai người bọn họ thật sự tu thành chính quả, thành bạn trai bạn gái, anh ta mới có cơ hội bước vào cửa nhà cô một lần nữa.

Bảo bảo tủi thân, bảo bảo muốn nói...

Chu Sâm đáng thương nhìn Vân Cẩm Thời, nhưng rõ ràng bản thân không thay đổi được suy nghĩ của Vân Cẩm Thời, chỉ có thể lùi một bước: "Vậy thế nào cũng phải để tôi đưa hai người về, tôi quay sắp xong rồi..."

"Tôi thật sự có việc phải làm mà, lần này không làm phiền anh." Vân Cẩm Thời lại từ chối lần nữa, dắt Đường Đường rời khỏi, không phải cô dùng việc này làm cớ, mà thật sự có việc, chứng minh thư của Đường Đường đã làm xong, phải đi lấy, hơn nữa đã đến lúc mua một chiếc điện thoại cho em ấy, vừa lúc chiều nay có thời gian, bèn giải quyết luôn thể đi.

_______________________

(1) Chu Bái Bì: một tay ác bá địa chủ trong truyện "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).

Nguồn tham khảo (Bạch Ngọc Sách): https://bit.ly/3QFIDTb