Đầu Đường Đường giống như có một bản thân thu nhỏ đang gào thét bên trong, chấn động khiến cho cô ấy choáng váng một hồi, sinh nhật A Thời phải làm sao bây giờ!
Thậm chí cô ấy quên cả việc tiễn Du Lê xuống lầu, cứ đứng ở cửa suy nghĩ xem đến lúc đó nên tặng quà gì, Du Lê thấp giọng cười tự đi xuống lầu, cô rất bình tĩnh, trong mắt chỉ có người mình thích là chuyện rất bình thường, vận may của A Thời thật tốt.
Vì thế lúc Vân Cẩm Thời về nhà đã phát hiện dường như hôm nay Đường Đường vẫn cứ ngẩn ngơ: "Du Lê đi rồi à?"
"Vâng, chị ấy nói có chuyện phải làm, hôm nào lại đến thăm chị." Đường Đường hồi thần từ trong suy nghĩ của bản thân, ngồi nghiêm chỉnh, cô ấy rất muốn tạo một sự bất ngờ cho Vân Cẩm Thời nên định giấu chuyện mình đã biết sinh nhật của Vân Cẩm Thời.
"Sao lại ngẩn người thế? Có phải ở nhà một mình rất chán không?" Vân Cẩm Thời để túi xách lên sofa, ngồi xuống bên cạnh cô ấy: "Nếu Du Lê đi rồi, ngày mai em theo chị tới phim trường nhé?"
Đường Đường nói theo bản năng: "Ngày mai em có thể ở nhà một mình không?"
Nói xong cô ấy liền căng thẳng nhìn Vân Cẩm Thời, sợ Vân Cẩm Thời đột ngột hỏi tại sao cô ấy muốn ở nhà một mình, mà cô ấy vẫn còn chưa nghĩ ra nên mượn cớ gì.
"Sao vậy? Không thích phim trường sao?"
"Không có, là hôm nay mới học được món ăn mới, vẫn chưa luyện qua, nên muốn..." Đường Đường lắp bắp nói: "Muốn dùng thời gian một ngày để luyện tập một chút."
"Không phải ở nhà cảm thấy chán là được rồi." Vân Cẩm Thời vẫn rất tôn trọng mong muốn của em ấy, chỉ định thường xuyên dẫn em ấy đến phim trường, để em ấy không đến mức ở mãi trong nhà buồn đến bệnh luôn là được rồi.
"Nhưng mà đoàn phim sắp đi quay ngoại cảnh, nhớ thu dọn đồ đạc trước, đến lúc đó chắc chắn chị sẽ đưa em đi theo cùng."
"Vâng!"
Đường Đường cũng không phải không định ra ngoài, chỉ là cô ấy không muốn đến đoàn phim, nếu cứ đi theo A Thời mãi, cô ấy sẽ không có thời gian chuẩn bị bất ngờ cho A Thời đâu!
Mà sự bất ngờ này còn cần người bạn già đến giúp đỡ mới được, về phần bạn già của cô ấy... có lẽ bây giờ vẫn còn ở dưới cầu vượt chưa dời tổ đâu nhỉ?
Việc quay phim của Vân Cẩm Thời vô cùng thuận lợi, người thanh niên kia ở trong đoàn cũng rất tốt, tình cách anh ta thành thật lại có chút thẹn thùng, mỗi ngày ngoại trừ phụ trách công việc của bản thân, nhìn thấy người khác làm gì anh ta cũng sẽ đến hỗ trợ, bởi vậy mối quan hệ với người khác cũng không tệ.
Thanh niên tên Tôn Trọng, Vân Cẩm Thời cũng không cố tình quan tâm anh ta, bởi vậy trong đoàn ngoại trừ Chu Sâm, không ai biết hai người bọn họ quen biết nhau, hơn nữa quan hệ còn hơn thế.
Tôn Trọng tìm Chu Sâm nói xin lỗi, chuyện này được thực hiện một cách kín đáo, lúc Chu Sâm thấy anh ta còn bị dọa đến nhảy dựng, dù sao ấn tượng với anh ta vẫn còn dừng ở thời điểm bản thân bị đàn ông sờ mông trên xe buýt, bởi vậy trong lòng thậm chí có chút hoảng sợ.
Chính là hắn ta! Cái gã gay khốn nạn đó!
Sau khi Tôn Trọng giải thích Chu Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tóm lại dù thế nào đi nữa, chỉ cần không phải có mơ ước với mông của anh ta, những chuyện khác đều dễ bàn, nhất là ở trước mặt người con gái mình thích đương nhiên phải biểu hiện rộng lượng một tí, dù sao cũng không có tổn thất gì, cần gì phải tính toán chi li.
Vân Cẩm Thời lại nhận được tin tức về Tôn Trọng một lần nữa, là anh ta làm trợ lý cho Văn Tư Kỳ.
Trợ lý của Văn Tư Kỳ từ chức, trong khoảng thời gian ngắn cô ta không tìm được trợ lý mới, vừa lúc danh tiếng của Tôn Trọng ở đoàn phim bên này khá tốt, người cũng rất thành thật, Văn Tư Kỳ lười quay về bảo công ty thông báo tuyển dụng lần nữa, trực tiếp hỏi Tôn Trọng có đồng ý làm trợ lý của cô ta hay không.
Tiền lương trợ lý kiếm được nhiều hơn nhiều so với nhân viên đoàn phim, hơn nữa lại là một công việc ổn định, Tôn Trọng đương nhiên rất vui, lúc trò chuyện với Vân Cẩm Thời trên Wechat lại cảm ơn cô lần nữa, dù sao nếu không nhờ Vân Cẩm Thời giúp giữ anh ta lại đoàn, anh ta cũng sẽ không tìm được công việc ổn định như vậy.
Trái lại Vân Cẩm Thời sững sờ một chút, cô không định lợi dụng Tôn Trọng, chỉ chúc mừng anh ta, rất nhanh liền quên mất chuyện này.
Cô muốn đối phó với Văn Tư Kỳ là chuyện sau khi đoàn phim của bọn họ quay xong, thậm chí sau khi phim phát sóng, không thể vì một Văn Tư Kỳ mà ảnh hưởng cả đoàn phim, thậm chí ảnh hưởng việc phát sóng của phim, vậy không phải là vong ân phụ nghĩa sao?
Có một câu nói là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Thời điểm đầu tháng sáu bọn họ bắt đầu ra ngoại cảnh quay phim, địa điểm là một thắng cảnh rất có tiếng, trước đây Vân Cẩm Thời chưa từng tới những nơi thế này, dù sao du lịch là chuyện người có tiền mới có thể làm, nửa đời trước không ai đưa cô đi du lịch, bây giờ bận rộn kiếm sống, cũng không rảnh rỗi du lịch.
Mạnh Thiệu Kỳ nói, nếu tiến độ nằm trong kế hoạch, vậy sau khi quay xong những phân đoạn ngoại cảnh còn có thể dành ra một chút thời gian cho mọi người cùng nhau vui chơi, dù sao cũng đã đến đây rồi.
Những diễn viên chính khác đều thấy quen rồi, nên có lẽ người vui vẻ nhất trong chuyện này chính là Đường Đường.
Nói đến chuyện này vẫn còn một khúc nhạc đệm nhỏ, Đường Đường vẫn muốn cho Vân Cẩm Thời một bất ngờ, mà vào ngày hai mươi mốt tháng sáu, hẳn là bọn họ vẫn còn đang ở ngoài chưa về nhà, cho nên Đường Đường chỉ có thể mang theo sự bất ngờ nho nhỏ mình chuẩn bị đến đây.
Lúc Vân Cẩm Thời đi quay, cô ấy bèn lén nấp trong một góc, nghĩ cách đan sự bất ngờ.
Chu Sâm bất ngờ phát hiện, anh ta không có ý tứ gì khác, chỉ kinh ngạc nói: "Em năm nay mới 16 tuổi, thế mà lại đan áo len à?"
Đường Đường lúc ấy liền luống cuống, sợ anh ta không cẩn thận sẽ vạch trần chuyện này trước mặt Vân Cẩm Thời, nhanh chóng nói: "Anh... anh có thể giữ bí mật giúp em không?"
"Tại sao phải giữ bí mật?" Chu Sâm rất tò mò nói: "Đây không phải chuyện tốt sao? Nhìn vóc người, áo len này là em muốn tặng cho A Thời phải không?"
"Em... em muốn cho chị ấy một bất ngờ..." Cô gái nhỏ vốn không biết nói dối, lỡ miệng liền nói ra sự thật: "A Thời sắp đến sinh nhật, anh đừng nói cho chị ấy biết được không? Đến lúc đó cho chị ấy..."
Chu Sâm:!!
Phát hiện một tình báo quan trọng!
"Sinh nhật A Thời là khi nào!"
Đường Đường:...
Bỗng nhiên có chút hối hận, tại sao bản thân lại ngốc nghếch nói ra vậy?
Nhưng lời cũng đã nói ra, cô ấy chỉ có thể bất chấp nói thời gian cho Chu Sâm, Chu Sâm cảm thấy thỏa mãn: Anh ta cũng phải đi chuẩn bị bất ngờ!
Ánh mắt Chu Sâm nhìn Đường Đường cực kỳ dịu dàng, quả thật giống như đang nhìn con gái ruột của mình vậy: "Yên tâm, anh chắc chắn sẽ giữ bí mật cho em, em có tấm lòng như vậy, rất tốt, không uổng công A Thời thương em."
Đường Đường tức giận đến bụng nhỏ muốn phình ra, chỉ có cô ấy mới cảm thấy bản thân cực kỳ hung dữ, thật ra trông sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy ánh mắt đáng yêu đang nhìn Chu Sâm chăm chú, không nên nói sinh nhật của A Thời cho anh ta! Anh ta vốn có suy nghĩ rất kỳ lạ với A Thời! Tính lầm rồi!
Chu Sâm thỏa mãn đi chuẩn bị bất ngờ của bản thân, cách ngày 21 tháng sáu vẫn còn một khoảng thời gian, anh ta có thể nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ xem nên chuẩn bị quà sinh nhật thế nào cho tốt, Vân Cẩm Thời cũng không phải những bạn gái trước đây của anh ta, không thể qua loa có lệ được, chắc chắc Vân Cẩm Thời cũng sẽ không thích mấy món đồ xa xỉ này, nghĩ đến đây thật đúng là có chút không biết nên làm thế nào mới phải.
Chu Sâm rất buồn rầu, vốn muốn nhờ Chu Mạt một chút, vừa lúc mấy ngày nay Chu Mạt không ở đây, phải đến cuối tuần mới có mặt, anh ta không còn cách nào khác đành phải đi tìm người bạn tồi của mình.
"Cậu nói xem, nếu muốn tặng quà sinh nhật cho một cô gái rất quan trọng với cậu, tặng cái gì sẽ có vẻ có thành ý?" Lông mày Chu Sâm đều đã nhăn lại, trong phương diện này anh ta thật sự không có quá nhiều kinh nghiệm.
"Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai?" Đều độc thân, hơn nữa kinh nghiệm yêu đương của Mạnh Thiệu Kỳ hầu như bằng không, lúc này trợn tròn mắt: "Sao cậu không hỏi Chu Mạt?"
"Tiểu Mạt không có ở đây, nếu không tôi hỏi cậu làm gì." Chu Sâm đúng lý hợp tình: "Nếu có người đáng tin hơn cậu một chút, tôi còn có thể hỏi cậu sao?"
Mạnh Thiệu Kỳ: Ha ha.
"Cậu cút."
Thế nhưng anh ta vẫn có chút hứng thú với chuyện Chu Sâm vừa nói: "Khoan đã, trước tiên để tôi phân tích một chút, cậu nói cậu muốn tặng quà sinh nhật cho một người con gái rất quan trọng, vừa rồi cậu nói Tiểu Mạt không ở đây, nếu không cũng sẽ không hỏi tôi, nói cách khác người sắp sinh nhật không phải Chu Mạt, vậy để tôi loại trừ xem... là Vân Cẩm Thời? Sắp đến sinh nhật A Thời?"
Chu Sâm:...
"Nghề nghiệp của cậu không phải đạo diễn à? Đổi nghề làm thám tử bao giờ vậy?"
"Dùng ngón chân cũng đoán được, nếu tặng những cô gái khác, lấy tính cách của cậu vốn sẽ không tìm tôi tham khảo." Mạnh Thiệu Kỳ đẩy kính: "Cậu cũng từ bỏ đi, làm trúc mã, tôi rất tốt bụng khuyên cậu, tỉnh táo lại đi, đừng nằm mơ nữa."
Chu Sâm:...
Thể loại trúc mã này ai muốn thì lấy đi, anh ta bán nửa giá... à không, đưa thêm tiền luôn!
Chu Sâm hết sức buồn bực: "Hai ta tốt xấu gì cũng là cùng nhau lớn lên, cậu không thể nói dễ nghe hơn chút à? Hơn nữa chưa đến cuối cùng ai biết được hai người bọn tôi có thể ở bên nhau hay không, cậu có thể đừng nói quả quyết như vậy được không?"
"Bởi vì hai người các cậu không phải cùng loại người, không phải tôi nói về tính cách, làm bạn thì còn có thể, nhưng hai người không phù hợp với nhau, cho dù sau này thật sự ở bên nhau, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay."
"Phì!" Chu Sâm hận không thể tháo kính râm của cậu ta xuống, phun nước bọt vào mặt cậu ta: "Cái loại cẩu độc thân từ trong bụng mẹ như cậu đừng có tỏ vẻ như mình rất có kinh nghiệm được không?"
"Cậu mẹ nó biết tôi độc thân từ trong bụng mẹ lại còn đi tìm tôi xin ý kiến?" Mạnh Thiệu Kỳ cười lạnh túm đầu cậu ta, vặn sang một bên: "Tự cút hay để tôi đá mông cậu?"
Chu Sâm yên lặng tự cút đi, dù sao Mạnh Thiệu Kỳ trông rất không đáng tin, quên đi, nếu không thì lúc về gọi một cuộc cho Chu Mạt, chị họ đáng yêu kia của anh ta còn đáng tin hơn, ít nhất là đáng tin hơn so với Mạnh Thiệu Kỳ, sẽ không tạt nước lạnh vào mặt anh ta.
Sau khi Chu Sâm đi rồi, Mạnh Thiệu Kỳ im lặng nhớ thời gian sinh nhật, xoa cằm mình, sắp tới sinh nhật Vân Cẩm Thời à? Vậy anh ta cũng phải chuẩn bị một chút.