Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 45



Cô bé có chậm chạp đến đâu cũng có thể phát giác ra vấn đề, hai mắt Đường Đường mở to tròn xoe, theo bản năng nhìn Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy: "Đi vào trước đã."

"Đứa nhóc này không phải đã quên hôm nay là sinh nhật em ấy chứ?" Du Lê thấp giọng cười: "Tôi thấy chắc là vậy rồi, dù sao ngày thường cũng ngốc ngốc."

Đường Đường thật đúng là đã quên, cô ấy bỗng che miệng lại, dù sao đây đối với cô ấy mà nói cũng không phải chuyện quan trọng gì, sinh nhật của cô ấy không có người chúc mừng, người quan tâm cô ấy nhất đã qua đời, cho nên sinh nhật gì đó đương nhiên sẽ không để tâm, cho dù là cha cũng chỉ tặng cô ấy vài món quà quý giá nhưng lại không có ý nghĩa gì vào sinh nhật cô ấy, vừa quay đầu đã bị mẹ kế lấy đi.

Thế nhưng trong khoảnh khắc này cô ấy mới nhớ ra, hiện tại đã có thêm một người yêu thương cô ấy, sinh nhật của cô ấy sẽ không còn là điều vô nghĩa nữa.

"A Thời..."

"Đem đồ vào bếp trước đã, sau đó em đi chơi đi, nấu xong chị sẽ gọi em."

Không lý nào lại để chủ bữa tiệc đi nấu ăn cả.

Vân Cẩm Thời vén tay áo, sau đó liền chuẩn bị xuống bếp thể hiện tay nghề của mình một chút.

"Tôi cũng biết nấu vài món ăn ở nhà, một mình cô chắc sẽ bận bịu lắm, để tôi giúp cho, dù là phụ việc cũng được." Phong Tuyết cũng đứng lên theo, Đỗ Hỉ Hỉ thấy thế chặn lại nói: "Tôi không biết nấu ăn, nhưng rửa rau gì đó thì không thành vấn đề, mọi người cùng nhau làm đi."

"Phải đó, mấy người bận đi, tôi sẽ không nhúng tay." Du Lê hiển nhiên không có ý định hỗ trợ, cô mang bánh ngọt đặt lên bàn, sau đó đặt một chiếc hộp lớn sang một bên, tiện đà đá đi hai người đàn ông đang chiếm cứ sofa, rất bình tĩnh nằm lên, rõ ràng hôm nay tới đây là để ăn.

Mấy cô gái đều muốn hỗ trợ, hai chàng trai đương nhiên cũng không thể ngồi không, nhưng bảo hai người bọn họ vào bếp hỗ trợ hiển nhiên là làm khó người, hai người đành phải ngồi xổm ở cửa bếp: "Có gì cần giúp thì gọi bọn tôi nhé."

"Đúng là có thật, giúp tôi trông chừng Đường Đường một chút." Vân Cẩm Thời nhìn Mạnh Thiệu Kỳ, lại nhìn sang Chu Sâm, tay nghề nấu nướng của hai người này đều tương đương với số 0, để bọn họ vào bếp hỗ trợ, có thể tối nay cũng đừng mong ăn cơm.

Vì suy nghĩ cho nhà bếp, cũng vì an nguy của mọi người, vẫn nên bỏ cái ý tưởng để hai người bọn họ vào giúp đi.

Chuyện trông chừng một đứa bé hoàn toàn không thành vấn đề, Chu Sâm cũng vui vẻ khi chăm sóc Đường Đường, trong lòng anh ta suy nghĩ rất tốt đẹp, nếu một ngày nào đó anh ta và Vân Cẩm Thời thật sự thành đôi, Đường Đường chính là con gái của anh ta, đến lúc đó một nhà ba người của bọn họ chẳng phải vô cùng mỹ mãn hay sao?

Mạnh Thiệu Kỳ cũng thích Đường Đường, vừa nhận công việc này cả người đều có cảm giác tinh thần phấn chấn, hai người đàn ông dẫn đứa bé đến một góc chơi trò chơi, còn mấy cô gái thì ở nhà bếp vừa nấu ăn vừa trò chuyện.

Lúc con gái tụm lại với nhau luôn có rất nhiều chuyện để nói, ba người bọn họ cũng không ngoại lệ, thế nhưng nói một hồi không biết thế nào chủ đề lại chuyển đến người Du Lê.

Lúc ban đầu có lẽ là Đỗ Hỉ Hỉ khen Du Lê hát hay, sau đó chủ đề xung quanh cô liền triển khai, dù sao trong giới giải trí Du Lê quả thật là một sự tồn tại rất thần kỳ, nếu cô liên tục ra mắt ca khúc mới, lấy chất lượng của mỗi ca khúc của cô, chắc chắn danh tiếng hiện giờ đã tăng gấp mấy lần.

Nhưng cô rất kỳ quái, lúc lười biếng một năm nói không chừng còn không có lấy một ca khúc, khi chăm chỉ thì tốt hơn một chút, một năm có thể ra đến hai ba ca khúc, lúc cô mười tám tuổi đã viết ca khúc đầu tiên trong đời, đến nay cũng đã sáu bảy năm, ca khúc ra mắt còn không đủ gom thành một album.

Nhưng sau khi quen rồi cũng hiểu đại khái là vì sao, Du Lê là dạng người không cần danh tiếng, lại không thiếu tiền, đương nhiên là tùy ý mà làm.

Nhưng danh tiếng của cô trong giới giải trí vẫn nổi một cách kỳ lạ, có mấy đạo diễn thích phong cách này của cô, muốn tìm cô để viết nhạc mở đầu và kết thúc phim, quá nửa đều không tìm thấy người.

Lúc mấy người trong bếp đang thảo luận, chính chủ đang nằm trên sofa bên ngoài, sa sút như một con chó chết, cách mấy chục phút sẽ thò đầu ra gọi một lần: "Làm xong chưa vậy?"

Người này quả thật là đang đói bụng, dáng vẻ đáng thương cào vào chỗ tựa lưng sofa.

Đường Đường vẫn rất thích cô, có lẽ là vì tính cách cô thân thiện (với Đường Đường), còn dạy Đường Đường rất nhiều thứ, cùng với... sinh nhật của Vân Cẩm Thời cũng là cô nói cho Đường Đường nghe, Đường Đường có một cảm giác hai người bọn họ đã kết thành đồng minh.

Tuy rằng không biết đồng minh này là dùng để làm gì.

Cho nên thấy cô trông như quá đói không chịu nổi, Đường Đường nhanh chóng mở ngăn kéo, lấy bánh quy nhỏ bản thân lén giấu ra cho Du Lê ăn, Du Lê ăn đồ ăn vặt của trẻ con cũng không cảm thấy mất mặt, bèn ngậm bánh quy nhỏ tiếp tục nằm trên sofa, hệt như một con cá muối.

Bởi vì người ăn cơm khá đông nên món ăn phải nấu đương nhiên cũng khá nhiều, cho nên lúc mọi người có thể lên bàn cơm thì đã khá muộn, Mạnh Thiệu Kỳ đưa cho Đường Đường món quà mang theo, nói chính xác là mang giúp chị Lý, chị Lý khá bận nên không thể đến đây.

Du Lê không làm việc chỉ đến ăn lại là người ăn nhiều nhất, hơn nữa còn đúng lý hợp tình: "Đồ tôi mang tới nặng lắm đó, lãng phí rất nhiều thể lực, đương nhiên phải bổ sung."

Nhưng bất luận thế nào, bữa cơm này vẫn khiến người ta rất thỏa mãn, bởi vì người trưởng thành thật ra cũng không thích ăn bánh ngọt, nên Du Lê chỉ mua một chiếc nho nhỏ, cho Đường Đường làm món ăn vặt, cơm chiều ăn cũng khá no, Đường Đường không muốn ăn thêm món ăn vặt nữa, bởi vậy định cho bánh kem vào tủ lạnh trước, tránh cho bị hỏng.

Du Lê không cho, nhất quyết mở ra trước, cắm đầy nến lên mặt chiếc bánh kem nhỏ: "Còn chưa cầu nguyện nữa, cho dù không ăn em cũng phải cầu nguyện điều ước, sau đó lại cho nó vào tủ lạnh."

Du Lê tính tình trẻ con tắt đèn, thắp từng ngọn nến lên, trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, ánh lên khuôn mặt mang theo ấm áp của mọi người.

"Em có nguyện vọng gì thì ước thầm trong lòng, cầu nguyện xong thì thổi hết tất cả nến, ông trời có thể nghe được tiếng lòng của em, sau đó giúp em hoàn thành ước muốn."

Cô gái nhỏ căng thẳng mắt thường có thể thấy, cô ấy chắp hai tay lại, ai cũng không biết cô ấy mong ước điều gì, nhưng rõ ràng có thể thấy nguyện vọng này khá dài, ít nhất qua hai ba phút sau, cô ấy mới phồng má thổi nến.

Du Lê tâm địa xấu, rõ ràng biết cô ấy có thể ước điều ước thế nào, nhưng nhất định cứ phải hỏi một câu trước mặt mọi người: "Điều ước của Đường Đường có phải là hy vọng em với A Thời sau này đều sẽ hạnh phúc không?"

Người bình thường nghe lời này cũng không nghe ra ý gì khác, nhưng Đường Đường trong lòng có quỷ, hai má đỏ lên tức thì, nhỏ giọng lúng túng: "Mới không phải vậy đâu..."

"Đừng nghe cậu ấy, điều ước nói ra sẽ không linh." Vân Cẩm Thời xoa đầu cô ấy: "Tóm lại nhất định là điều ước rất tốt đúng không?"

Hai má của nhóc đáng thương lại đỏ lên, lúc này là bởi vì xấu hổ, cô ấy thầm ước, mong Vân Cẩm Thời có thể thích cô ấy, là loại "thích" kia, vì thế chỉ cần suy nghĩ tới, sẽ cảm thấy bản thân quá mức bỉ ổi.

Có khác gì so với Phong Tuyết hôn trộm A Thời đâu?

Hai tay nhóc đáng thương cơ hồ sắp xoắn vào nhau, cô ấy qua quýt đáp lời, cúi đầu trước ánh mắt trêu chọc của Du Lê, cảm thấy lòng tham của bản thân có thể bị tất cả mọi người nhìn thấy.

Trong phút chốc quẫn bách đến độ sắp khóc.

Vừa thấy cô ấy như vậy, Du Lê cũng không thể ức hiếp cô ấy nữa, nhanh chóng mở chiếc hộp lớn bản thân mang tới ra: "Ừm, tặng em quà sinh nhật, em tuyệt đối đừng khóc nữa nha."

"Mới không khóc..." Đường Đường sụt sịt mũi, ngẩng đầu nhìn, sau đó liền kinh ngạc, chiếc hộp kia mở ra, bên trong là một chiếc đàn guitar, mới tinh, rõ ràng là vừa mới mua.

Những thứ như đàn guitar, giá cả nói đắt thì đắt, nói rẻ thì rẻ, phải xem là mua loại nào, Du đại tiểu thư muốn tặng người khác đương nhiên không thể nào mua hàng rẻ tiền.

"Cảm ơn..." Sau khi Đường Đường nhận đàn guitar liền ôm chặt lấy, yêu thích không buông tay, cô ấy rất thích đàn guitar, lúc trước sau khi học xong vẫn luôn tưởng tượng sau này có thể có một chiếc đàn guitar của riêng mình.

"Đừng chỉ ôm chứ, thử xem thuận tay không." Du Lê cười tít mắt xúi giục: "Không muốn đàn một bài thử sao?"

Du Lê biết cô ấy đã luyện bài hát kia rất lâu, lúc trước ôm đàn guitar của cô thật lâu không buông tay, lúc này vô cùng muốn nghe cô ấy hát ca khúc đã luyện thật lâu kia cho mọi người nghe.

Nhưng hiển nhiên Đường Đường không có lá gan lớn như vậy, cô ấy ôm chặt đàn guitar, nhanh chóng bị sự xấu hổ của bản thân bao vây, chỉ nhỏ giọng nói: "Em... còn chưa thành thạo, đàn bài khác được không?"

"Đều được." Vân Cẩm Thời ấn bả vai Du Lê, để cô đừng ức hiếp người nữa, Du Lê lúc này mới lười biếng ngồi về chỗ của mình: "Được rồi được rồi, người một nhà ăn hiếp người ngoài à."

Đường Đường mặt đỏ tai hồng, cúi đầu gảy đàn guitar, cô ấy suy nghĩ thật lâu, thật sự không dám đàn ca khúc bản thân nghĩ đến kia, vì thế khuôn khuôn khổ khổ đàn một bài hát sinh nhật.

Đàn bài hát sinh nhật trong sinh nhật của bản thân cũng xem như hiếm thấy.

Không biết ai ngâm nga trước một tiếng, sau đó mọi người cùng vỗ tay, hát bài hát sinh nhật cho cô ấy.

Cô gái cúi đầu, đàn đến vô cùng nghiêm túc, một chút cũng không nhìn ra là một người mới bắt đầu học, cô ấy phải nghiêm túc, bởi vì nếu không nghiêm túc, có thể cô ấy sẽ không kiềm chế được bản thân đàn ra bài hát bản thân muốn đàn nhất.

Ca từ của bài hát kia trắng trợn như vậy, rõ ràng chỉ là một bài hát mà thôi, chắc chắn A Thời sẽ không hiểu nhầm, nhưng cô ấy lại không có can đảm đó.

Dù sao trong mắt cô ấy, đàn ra bài hát kia có khác gì với tỏ tình đâu?

Cho dù thật sự muốn đàn, muốn trộm giấu tiếng lòng mình vào trong ca khúc ấy, mập mờ nói với A Thời, cũng phải đợi đến lúc tất cả mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn hai người các cô.

Cô ấy mới có thể đánh ra được.

Có lẽ... có lẽ cô ấy còn phải uống thêm một hai ly rượu để tăng thêm can đảm để không còn chùn tay nữa, nhưng không biết A Thời có cho phép cô ấy uống hay không.