Cuối cùng lễ trao giải văn hoá nghệ thuật hàng năm cũng được bắt đầu.
Tất nhiên truyền thông luôn đua nhau đưa tin về tạo hình của các vị minh tinh nhưng chủ đề quan trọng nhất vẫn là giải thưởng sẽ rơi vào tay ai.
Bộ phim truyền hình "Tề hậu truyện" được sản xuất trong năm nay đã thắng đậm, giành được rất nhiều giải thưởng. Ví dụ như giải phim truyền hình xuất sắc nhất năm, giải kịch bản hay nhất, giải được khán giả yêu thích nhất…. Điều làm cho người ta kinh ngạc là tất cả giải đều liên quan đến chính bộ phim, diễn viên chính Kiều Ánh Tinh và Lương Quý không hề đạt được giải nào.
Lương Quý thì còn có thể hiểu nhưng một bộ phim lăng xê cho nữ diễn viên chính như vậy mà Kiều Ánh Tinh vẫn không đạt được giải nào khiến tất cả không khỏi bất ngờ.
Tưởng Lily giành được giải kỹ thuật diễn xuất sắc nhất, cô ấy diễn vai hoàng hậu ác độc âm hiểm đã phá vỡ hình tượng Những thiên thần của Charlie trong quá khứ của mình, kỹ thuật diễn được tất cả mọi người công nhận, có thể nói lần quay trở lại màn ảnh này rất thành công.
Mà Cố Tương thì việc tốt không nhường người khác, giành được giải “Người mới xuất sắc nhất của năm”.
Cuộc cạnh tranh hạng mục “Người mới xuất sắc nhất của năm” tại giải thưởng văn hoá nghệ thuật thường niên luôn rất khốc liệt. Mỗi năm có rất nhiều người mới xuất hiện trong mắt khán giả, có người có hậu thuẫn, có người có tài lực, có người gặp may mắn. Mỗi người đều có ưu điểm, sóng sau xô sóng trước, không ai biết được ngọn sóng nào là ngọn sóng cao nhất.
Vậy mà lại để cho Cố Tương trở thành một con ngựa ô, không có người chống lưng, không có của cải, bị người ta lén chà đạp, sau lưng bị người ta nói xấu. Kết quả từ khi bắt đầu "Tề hậu truyện", thẳng tiến về phía trước, phô bày khả năng, cuối cùng trở thành người mới giỏi nhất.
Ai dám không phục? Hình như không có.
Lúc cô bước lên bục nhận giải, Văn Tĩnh khẩn trương nắm chặt tay. Phát biểu khi lên bục nhận giải thưởng cần phải có kỹ xảo, giới nghệ sĩ không thiếu những chuyện cười đi vào lịch sử, rất nhiều đại thần khi lần đầu tiên lên nhận thưởng vì hồi hộp mà lúng ta lúng túng, dù chuyện đã qua nhiều năm nhưng vẫn bị người khác lấy ra bàn tán mãi.
Cố Tương không giống vậy, từ lúc cô bắt đầu bước vào trong mắt khán giả đã là người mới có phong cách của dân lão làng. Sẽ không xảy ra chuyện gì lúng túng mất tự nhiên.
Trong lòng cô hơi xúc động.
Cuối cùng đã đạt được rồi. lqd.d.i.e.n.d.a.n Không thể nghi ngờ gì nữa, giải thưởng này chính là nước cờ tuyệt hảo, là sự công nhận đầu tiên dành cho cô khi cô gia nhập giới giải trí. Lễ trao giải văn hoá nghệ thuật này hoàn toàn không giống với các giải thưởng khác. Nó vô cùng công bằng, không bị bất cứ ai ảnh hưởng. Cho nên muốn nhận được giải thưởng này hoàn toàn phải nhờ vào giá trị của bản thân.
Người trao giải cho cô chính là ca sĩ Đặng Hâm. Anh ta là người đã đạt được giải người mới xuất sắc nhất năm ngoài. Chỉ mới qua một năm mà liveshow của anh ta đã đến trình độ không còn chỗ trống. Dĩ nhiên Cố Tương còn biết, trong tương lai anh ta càng nổi tiếng, lượng tiêu thụ đĩa nhạc nhiều đến nỗi có thể quấn được một vòng quanh trái đất.
Đặng Hâm cười trao giải cho cô, hỏi cảm nghĩ của cô trong thời khắc giành được giải thưởng này.
“Tôi rất vinh dự…” Cố Tương cười lên, bản thân cô có vóc dáng xinh đẹp, ăn mặc táo bạo, vậy mà mỗi hành động đều không thô kệch mà lại chín chắn đẹp đẽ. Nói năng lưu loát vẫn không thiếu hài hước khiến người ta thấy người mới này khiêm tốn và tự tin.
Những minh tinh có mặt trong khán phòng không thể ngăn được sự kinh ngạc. Đặng Hâm cũng vô cùng bất ngờ. Tính tình anh ta tuỳ tiện, chính anh ta lúc lãnh thưởng vào năm ngoái cũng rất hồi hộp. Vậy mà một cô gái nhìn có vẻ mềm yếu như Cố Tương sao lại có thể biến chỗ này thành sân sau nhà mình được thế nhỉ?
Chẳng lẽ lúc cô đi học thường phát biểu trong buổi lễ chào cờ?
Dù gì đi nữa, Cố Tương lên nhận giải phát biểu đúng mực, vẻ mặt tự nhiên nên giành được rất nhiều lời khen ngợi kể cả Đặng Hâm cũng dành thêm cho cô không ít thiện cảm.
Đến khi cô trở về chỗ ngồi của mình, Tưởng Lily âm thầm hỏi: “Chúc mừng em, nhưng sao không giống với bài phát biểu khi lên nhận giải mà Văn Tĩnh cho em vậy?”
“Em quên lời rồi.” Cố Tương nói.
Văn Tĩnh đưa cô bài phát biểu cảm nghĩ khi lên nhận giải là cảm ơn tất cả mọi người, những ai có thể cảm ơn đều phải cảm ơn một lần, thật sự rất dài dòng. Cố Tương thay đổi một chút, biểu hiện đơn giản phóng khoáng được rồi, nếu không trình bày hết mấy lời dịu dàng đó chắc nước miếng trong người cô khô cạn mất.
“Không sao đâu. Em làm tốt lắm.” Tưởng Lily an ủi cô.
Triển Dương đạt giải nhân vật được yêu thích nhất trên mạng internet. Đối với một người cả năm đều diễn vai phụ của phụ mà nói thì năm nào cũng nhận được giải thưởng này đủ làm cho người khác ganh tị.
Đợi đến khi lễ trao giải kết thúc là đến buổi tiệc chúc mừng. Đây chính là buổi tụ họp riêng tư của các nghệ sĩ đã đạt giải hàng năm, bình thường giới truyền thông không được tham dự. Các nghệ sĩ tham gia buổi tiệc cùng nhau chụp ảnh đăng Weibo, cùng tâm tình về chuyện một năm đã qua. Trước đây Cố Tương không hề thích tham gia loại tiệc này nhưng vì đoàn phim "Sư muội mới đến" đang ở đây nên vẫn quyết định ở lại.
Cô chuẩn bị đi vào phòng nghỉ thay váy, đi ngang qua hành lang của phòng nghỉ là dãy phòng thay đồ, vô cùng tiện lợi. Nào ngờ vừa mới bước được một bước đã thấy Nguỵ Khôn cầm hai ly rượu đến.
“Tôi tìm em khắp nơi.” Nguỵ Khôn đưa ly rượu cho cô. “Em không muốn dự tiệc với tụi này à?”
“Không phải, em muốn đi thay đồ đã.” Cố Tương cười cười: “Bộ váy này không tiện lắm.” Quá dài, dễ vướng chân.
“Uống ly này trước đã, cô Cố à, chúc mừng em đã đạt giải, chắc chắn tương lai sau này rất rực rỡ. Lúc đó đừng quên đám già này nhé.”
Cố Tương nhìn hắn: “Làm gì có chuyện đó. Ly rượu này em thiếu nha. Chút nữa quay lại uống.”
“Không được. Em phải uống liền bây giờ, đừng có mà coi thường đám già tụi tôi chứ.” Nguỵ Khôn nghiêm mặt. Trước hắn đóng vai Hoàng đế trong "Tề hậu truyện", sau lại diễn vai cấp trên và là cha nuôi của A Quyên trong "Sư muội mới đến". Đã hợp tác hai lần với Cố Tương xem như là có duyên phận. Bình thường ở phim trường giống như người cũ chăm sóc người mới, là một nghệ sĩ thâm niên rất có đạo đức, có quan hệ không tệ với các diễn viên trẻ trong phim trường.
Cố Tương bất đắc dĩ thở dài, [email protected]: “Thôi được, chẳng qua vì em đang vội quá.” Cô bưng ly rượu lên uống cạn một hơi, nuốt xuống sạch sẽ, đặt lại ly rượu rỗng lên tay Nguỵ Khôn. Còn chưa kịp tạm biệt Nguỵ Khôn đã vội vàng chạy về phòng nghỉ.
Nguỵ Khôn đứng im nhìn ly rượu trống không trên tay, trong mắt có chút phức tạp.
…..
Đoàn phim "Sư muội mới đến" tự gom thành một đoàn nhỏ, mọi người nâng ly chúc mừng. Trình Lâm bước ra khỏi toilet, vừa lúc nhìn thấy ngay sát khúc quanh, Kiều Ánh Tinh đang đứng đối diện gọi điện thoại.
Kể từ khi Kiều Ánh Tinh đoạt mất vai diễn trong “Sát Thủ Bất Đắc Dĩ” của cô ấy, quan hệ giữa hai người có chút lạnh nhạt. Không phải Trình Lâm thấy vai diễn này quan trọng, cô ấy chỉ cảm thấy Kiều Ánh Tinh không hề nói trước tiếng nào đã giành lấy vai diễn, biết đâu sẽ có lúc làm nên chuyện có lỗi với hai chữ bạn nè này đây?
Nhưng dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, cô ấy và Kiều Ánh Tinh gia nhập giới giải trí cùng một thời gian, chỉ khác loại hình, coi như là giúp đỡ lẫn nhau. Cô ấy thở dài, muốn hàn gắn lại một mối quan hệ thì tốt nhất nên thẳng thắn.
Kết quả vừa đến gần đã nghe Kiều Ánh Tinh nói nhỏ: “Không sai, sắp xếp chào hỏi phía phóng viên, lát nữa tôi muốn kết quả phải hết sức chấn động. Anh nhớ truyền hình trực tiếp tại hiện trường nha.”
“Vậy thì sao? Làng giải trí chưa bao giờ quan tâm đến nguyên nhân, tất cả chỉ nhìn kết quả. Lão Lý đã sắp xếp xong cả rồi, cũng không điều tra được anh, sợ cái gì chứ?”
“Nguỵ Khôn đã làm xong việc, tận mắt thấy cô ấy uống xong.”
Trình Lâm nhướng mày, Nguỵ Khôn? Ngày ngày cô ấy và Nguỵ Khôn quay phim chung với nhau, việc này có liên quan gì đến Nguỵ Khôn?
Giây kế tiếp, cô ấy nghe Kiều Ánh Tinh nói: “Lần này, tôi muốn Cố Tương vĩnh viễn không thể trở mình.”
Đầu óc Trình Lâm muốn vỡ tung, chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô ấy không nghĩ ngợi nhiều chạy về phía buổi tiệc. Đúng lúc đụng phải một người.
Triển Dương cúi đầu nhìn cô ấy, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh có thấy Cố Tương không?” Giống như bắt được phao cứu sinh, cô ấy vội hỏi.
Bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn tới khiến Trình Lâm rụt rè hơn, người đàn ông này bình thường nhìn ôn hoà, khí thế cũng rất kinh khủng. Cô ấy nói: “Không biết, nhưng có cảm giác…. Có người muốn hại cô ấy.”
Đồng thời, phóng viên thực tập Vu Phi của tờ Giải Trí Hàng Ngày đang sắp xếp tài liệu, đầu cúi xuống ăn mì ăn liền nhìn rất ngốc nghếch. Nhìn các đồng nghiệp đang vội vội vàng vàng, tò mò hỏi: “Hôm nay mấy anh chị ai cũng gấp gáp như vậy, có tin gì sao?”
“Tin giật gân.” Các phóng viên giống như vừa gặp sự cố vừa cắn thuốc lắc, ai nấy đều kích động: “Có thể chiếm trọn trang nhất luôn đấy.”
“Cái gì vậy?” Chàng trai tóc xoăn nắm lấy một phóng viên lâu năm có quan hệ tốt với mình: “Nói chút xíu cho em biết với được không?”
Người đó là người tự tay dẫn dắt cậu, thêm nữa Tóc xoăn rất nghe lời thầy, bình thường hai người cũng rất thân thiết. Ngó dáo dác xung quanh, lén lại gần kề tai nói nhỏ với Tóc xoăn: “Tin xấu của Cố Tương, chú nói có sốc không hả?”
“Cố Tương….?” Tóc xoăn hơi suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra: “Đó không phải là người mới nổi tiếng mà lần trước mình mới phỏng vấn sao?”
……………
Cố Tương đang ở phòng thay đồ kế hành lang.
Cô ở phòng thay đồ bên phải thứ hai từ dưới đếm lên, nhưng cô không đi vào mà chỉ đứng sát vách.
Thật kỳ lạ, sao chỗ này không có bảo vệ. Vì đảm bảo an toàn, phòng nghỉ ở đây sẽ có bảo vệ nữ, nhưng bây giờ không hề thấy bóng của một người nào.
Cô có cảm giác bị người theo dõi nên dứt khoát đi vòng quanh vài vòng, phòng nghỉ bên này vì để tiện cho các nơi đến cũng gần hơn nên xây theo kiểu hình tròn. Cô đi vòng qua vòng lại vài lần nhưng tạm thời không dám trực tiếp bước khỏi cửa ra ngoài.
Cô không hề uống ly rượu Nguỵ Khôn đưa cho. Trong làng giải trí, [email protected] dù là bạn bè thân thiết cũng không được hoàn toàn tin tưởng đối phương. Nhất là đồ uống cho người khác mang đến.
Cô chưa bao giờ sợ gì bằng những người có âm mưu ác ý. Kiếp trước, cô đã bị vấp té ngay tại chỗ này, sau đó những hình ảnh kia bị tung ra ngoài ngay khi Lương Quý ly hôn với cô tạo thành một cú đâm chí mạng. Khi Nguỵ Khôn ép cô uống rượu, cô đã nhận ra ngay.
Cho nên nhân lúc vội vàng chạy ra ngoài nhổ toàn bộ rượu đi. Nhưng mà tất nhiên đối phương đã có chuẩn bị, còn để lại chiêu ngầm. Trận chiến lớn như vậy, bảo vệ cũng không có, thật sự làm cho lòng người lạnh lẽo.
Khoé mắt liếc thấy có bóng người thoáng qua, cô vội vàng vào một phòng thay đồ. Đây chính là một phòng thay đồ chung, tương đối rộng rãi. Cô sờ sờ di động lại phát hiện di động không biết mất từ lúc nào.
“Fuck!” Cô thầm mắng.
Cô đã đoán được Kiều Ánh Tinh muốn làm gì, lặp lại chiêu cũ thôi. Chỉ là cô không uống rượu, nếu như phóng viên có đến cùng lắm là cá chết lưới rách. Cô còn tỉnh táo, kiện người cố ý cưỡng hiếp thì sao?
Cô nghĩ muốn tìm vật phòng thân, bỗng thấy có người bất ngờ mở cửa, một bóng dáng rảo bước đi vào.
“Anh…….” Cô nhìn chằm chằm vào Triển Dương đột nhiên xuất hiện.
~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~
“Không sao chứ?” Triển Dương thấy cô vẫn hoạt bát, nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lát, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao anh tìm được chỗ này?” Cố Tương hỏi.
“Trình Lâm nói em gặp nguy hiểm, đoán là em đi vào phòng thay đồ để thay quần áo. Những phòng khác không hề mở cửa chỉ có phòng nghỉ chung không khoá nên tôi đến thử xem sao.”
“Anh có gặp ai khác không?” Cố Tương hỏi.
Triển Dương liếc nhìn cô: “Ở ngoài cửa có một người đàn ông. Tôi thấy lạ lắm, đánh cho ngất xỉu kéo tới nhét trong phòng, để lát nữa gọi cho bảo vệ.” Anh giơ giơ cây côn điện trong tay.
Cố Tương: “……..” Con mẹ nó thật đơn giản thô bạo quá.
Nhưng Triển Dương nói, thật sự có người theo dõi cô? Kiều Ánh Tinh đã làm chuyện lỗ vốn rồi. Sau khi chuyện này xử lý xong, cô không trả lại gấp trăm lần thì cô không gọi là Cố Tương nữa.
Triển Dương ném côn điện vào trong, nói: “Không sao thì đi thôi!”
Cố Tương gật đầu đuổi theo, vừa ra cửa, một ánh đèn chói sáng muốn mù mắt cô xuất hiện. Âm thanh “lách tách lách tách” vang lên không ngừng, chỉ nghe có người la hét: “Cố Tương, Cố Tương, xin hỏi d.d.l.q.d.u.m.u.m bây giờ cô cảm thấy thế nào? Sao cô phải làm chuyện như vậy?”
Bước chân Triển Dương hơi dừng lại, môi Cố Tương căng ra, một nụ cười lạnh xuất hiện. Mời thuỷ quân ở đâu đến vậy, có thể chuyên nghiệp một chút không? Chuyện gì cũng không thấy rõ liền dám nói lung tung, thật nực cười. Cô nói: “Làm chuyện gì?”
Giọng nói của cô tỉnh táo, tất cả mọi người không khỏi giật mình. Trong nháy mắt yên lặng bao trùm, không có ánh chớp loé của máy ảnh, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ, quần áo trên người Cố Tương toàn vẹn, lớp trang điểm vẫn hoàn hảo, không có chút xíu nào không phù hợp.
Phóng viên trước mặt đưa cổ hóng vào trong phòng, không có gì cả. Thậm chí Cố Tương còn nhường đường cho hắn, mỉm cười: “Có muốn vào trong chụp không?” Ý tứ mười phần châm chọc.
Vẻ mặt giật mình, đoán chắc hôm nay tin giật gân thất bại, tròng mắt đảo tròn, thấy Triển Dương đứng kế bên, bỗng nhiên đưa micro đến trước mặt Cố Tương “ Xin hỏi Cố Tương, vì sao Triển Dương ở chỗ này, có phải hai người đang hẹn hò không?”
“Hai người tránh mặt mọi người lén lút hẹn riêng ở đây làm gì? Hai người bắt đầu hẹn hò nhau từ bao giờ?”
“Là người mới giành được giải, sau lưng cô không phải do Triển Dương ủng hộ chứ?”
“Hai người quen nhau khi quay chung "Tề hậu truyện" phải không? Xin hỏi có thể nhận được nữ chính ở "Sư muội mới đến", có phải nhờ Triển Dương giúp một tay không?”
Từng câu từng chữ, từng từ đâm thẳng vào tim.
Mỗi một câu nhìn như vô tình thật ra rất hiểm độc. d(d(l(q(d(um(um Nếu như Cố Tương đứng ở đây không phải là người từng chết qua một lần, chỉ sợ đã bị những câu này chọc điên đến mức giơ chân múa tay, qua hôm sau không giành luôn trang nhất với dòng tít “Nữ minh tinh hành hung phóng viên” mới lạ.
Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn mau chóng giải quyết chuyện trước mắt.
Rất xin lỗi đã kéo Triển Dương vào, xem ra hôm nay không thể tránh được scandal nghi ngờ lăng xê, đối với người mới đang lúc nổi tiếng mà nói, thật không tốt. Các loại tin đồn sẽ bay đầy trời, cũng sẽ tổn hại đến hình tượng nghệ sĩ.
Cô hít sâu một hơi, định nói, bỗng nhiên Triển Dương bước lên một bước, kéo cánh tay của cô về phía sau, che chở cô sau lưng mình. Giọng nói anh trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.
“Không có hẹn hò.”
Các phóng viên vội vàng: “Lách tách lách tách” liên tục.