Ảnh Hậu Tái Lâm

Chương 64: Diễn theo ngẫu hứng



Edit: Um-um

Hai ngày sau Cố Tương trực tiếp nhận được điện thoại quốc tế từ công ty Tư Khải hỏi cô có muốn thử casting phim “Hạ sát Baker” không.

Đây là một bộ phim điện ảnh có nội dung vô cùng đơn giản, nói về cô dâu mới - nữ nhân vật chính từng là thành viên của tổ ám sát cực kỳ ác độc, sau này vì muốn thoát khỏi cuộc sống máu me nên đã đồng ý kết hôn. Nhưng những đồng nghiệp trước đây và người cầm đầu tổ chức - Baker đến phá hỏng mọi thứ. Cô dâu van nài: “Baker, em xin anh. Em đang mang thai đứa bé của anh mà.” Nhưng đáp lại lời cô ấy là một tiếng súng “Đoàng” vang lên! Bốn năm sau cô ấy tỉnh lại trong một bệnh viện. Cô ấy lập tức bắt đầu hành trình báo thù từ Texas đến Tokyo cuối cùng là Mexico với mục tiêu giết hết tất cả những người đã tham dự vào cuộc thảm sát năm đó bao gồm cả kẻ chủ mưu. “Những nơi tôi đã bước đến đều không thể còn tồn tại người tên Baker.”

Đây là một bộ phim hành động thật sự, trong này nữ chính đã giết tổng cộng 57 người. Có rất nhiều khung cảnh và âm nhạc, động tác với độ khó cực kỳ cao gây kích thích và làm mãn nhãn khán giả. Kiếp trước bộ phim nhận nhiều đánh giá bất đồng, khen chê lẫn lộn. Nhưng một bộ phim có thể đưa đến sự tranh cãi cho mọi người cũng là một kết quả thành công.

Dù biết trước sẽ có cơ hội thử vai nhưng lúc chính thức nhận điện thoại thì trong lòng Cố Tương vẫn vô cùng kích động. Bộ phim này đại diện cho thể loại bạo lực Mỹ. Năm đó Thời báo Chicago từng đánh giá đây là một bộ phim loại B (*) rất đáng xem.

(*) Phim loại B: khái niệm tương đối nhằm ám chỉ những bộ phim với kinh phí thấp, dàn diễn viên kém nổi và ít được mong chờ từ giới chuyên môn, thường ám chỉ các phim kinh dị hoặc phiêu lưu giả tưởng. (Nguồn: Kenh14)

Tờ Ngôi sao Toronto cũng từng phát biểu: “Một bộ phim Mỹ mang tính giải trí cao nhất năm.” Họ đã tuyên bố như vậy.

Lời khen rất nhiều đồng nghĩa với việc phải đối diện với nhiều khó khăn hơn. Cho dù ở Mỹ thì việc lấy vai chính là nữ sát thủ cũng rất hiếm. Còn lại là người Hoa đóng vai nữ chính là lần đầu tiên mới có.

Cố Tương từng nghiên cứu qua về phim hành động. Kiếp trước Phùng Văn nhờ vào “Hạ sát Baker” mà có thể trở thành nữ ngôi sao đầu tiên của Trung Quốc trên trường quốc tế, cô ta vốn có kinh nghiệm trong phim hành động, phong cách phù hợp nên diễn không phải thành công bình thường. Nhưng nếu nói có điều gì làm người ta cảm thấy chưa ưng ý thì chính là Phùng Văn diễn vai một người Nhật Bản.

Trong clip phỏng vấn hậu trường từng nhắc qua, d.i.e.n.d.a.n.lqd kịch bản ban đầu nữ chính là người Trung Quốc nhưng ấn tượng về người Trung Quốc là đôn hậu, thiện lương. Dù là báo thù cũng phải báo thù có phong cách giống như Kinh Kha giết Tần vương. Nhưng ngoại hình của Phùng Văn xinh đẹp theo kiểu Tây phương, lại có thói quen diễn nữ gián điệp, tàn nhẫn thì có nhưng phong cách chưa đủ, rất khó diễn ra cảm giác của cô gái Trung Quốc báo thù nên cuối cùng quyết định thành một cô gái Nhật lai Tây.

Điều này không khỏi khiến khán giả có chút tiếc nuối, dù sao trong điện ảnh nước ngoài có mặt nhân vật người Hoa không nhiều, nhất là còn có khả năng thành nữ chính. Dù Phùng Văn diễn vai cô gái Nhật không tệ nhưng nhìn chung vẫn không thoả mãn.

Cố Tương nảy ra một ý, không biết nếu cô có thể thay đổi ý tưởng của biên kịch thì thế nào? Nếu cô có thể dùng kỹ thuật diễn đổi vai chính trở lại thành người Trung Quốc như ban đầu thì sao? Phải chăng cô có thể làm được? Đối với người coi diễn xuất là sự sống mà nói thì việc có thể chứng kiến văn hoá của đất nước mình được tuyên truyền khắp thế giới chắc chắn là một việc rất đỗi tự hào.

Nó còn nhiều ý nghĩa hơn như thế.

Cô để Văn Tĩnh mau chóng lo liệu thị thực để ra nước ngoài thử vai. Khi nghe tin này, Văn Tĩnh cảm thấy như bị sét đánh, còn hỏi có phải Cố Tương lén lút liên lạc với họ không. Khi nhận được câu trả lời do bên kia chủ động yêu cầu, cô ấy còn bắt Cố Tương xác nhận mấy lần đây không phải là lừa gạt nữa.

Sau khi biết chuyện này, Đường Duệ bày tỏ chúc mừng cô. Anh ta nói: “Tiểu Văn rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, cô cần phải cố gắng nhé.”

“Tôi biết rồi.” Cố Tương mỉm cười trả lời.

Còn Triển Dương thì ngỏ ý, lqd.d.i.e.n.d.a.n sau khi kết thúc phần diễn ở "Anh hùng bất bại" anh sẽ đi qua Mỹ tham quan phim trường. Cố Tương cảm thấy choáng váng, dù sao cũng chỉ mới đi thử vai, Triển Dương lại có ý đi tham quan phim trường chẳng lẽ anh có 100% lòng tin với cô sao?

Dù sao đi nữa cô cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Mấy ngày này cô càng chăm chỉ luyện tập với huấn luyện viên võ thuật hơn. Kiếp trước vì đóng phim võ thuật nên cô có học qua vài động tác, giờ ôn lại bài cũ không phải chuyện khó, chưa kể kiếp này còn được thầy giáo tận tâm chỉ dạy chẳng khác nào học một biết mười. Từ góc độ diễn viên chuyên nghiệp thì cô đã rất xuất sắc, đạt tới trình độ không cần thế thân. Huấn luyện viên cũng hết sức vui mừng vì mình có một học viên giỏi như vậy.

Tối đó sau khi Cố Tương tập luyện một lúc lâu, khi về nhà đã hơn mười giờ. Phòng trọ của cô cần yên tĩnh và tránh cho paparazzi chụp trúng nên nằm gần vùng ngoại ô. Dọc trên đường về không một bóng người, khi cô vừa đến ngã tư thì gặp phải đèn đỏ, cô liền dừng lại chờ.

Cố Nam đang kề vai bá cổ một đám anh em từ KTV bước ra, cả người lâng lâng vì vừa mới thi xong cái môn cuối cùng khó khăn nhất. Một người vỗ vai Cố Nam nói: “Anh em, bình thường cậu ngay cả rắm còn không thả, không ngờ tối nay lại còn hát một bài. Hát cái bài “Dũng” gì đó? Nói thật đi, có phải cậu để ý Toa Toa rồi phải không?”

“Không ngờ Đại tài tử thanh cao của chúng ta cũng thích hoa khôi trường à?” Một người khác có hơi ghen tị, nói ra với vẻ chua chát.
“Toa Toa gì chứ? Anh Nam chúng ta không thích cái cô hoa khôi trường kia đâu. Người ta là người hâm mộ của Cố Tương, nữ thần ngây thơ mong manh mới nổi gần đây của làng giải trí đấy.” Người kia huỵch toẹt: “Màn hình máy tính, điện thoại di động đều là hình Cố Tương. Dù em cũng thích nhưng bình thường thấy anh không theo đuổi thần tượng sao lại có thể si mê Cố Tương như vậy? Dù có đẹp thật nhưng không đến mức anh phải mê như điếu đổ thế chứ, em vẫn cảm thấy vóc dáng Aoi Sora (1) hấp dẫn hơn nhiều.”

“Thôi đi, Rola Misaki (2) bốc lửa hơn!”

“Nực cười, thân hình đẹp là tất cả hả? Phải xem kỹ thuật diễn, hiểu kỹ thuật diễn là gì không? Tôi thấy Eimi Fukada (3) rất hay, động tác hấp dẫn, nhiều kinh nghiệm đóng phim”

“Vớ vẩn. Maria Ozawa (4) mới là số một!”

(1,2,3,4) : Tên bốn diễn viên phim người lớn nổi tiếng của Nhật (riêng số 3 mình tìm đại một tên nổi tiếng vì bản gốc không tìm ra tên diễn viên)

Thấy càng nói càng quái dị, đã đem Cố Tương đánh đồng với một đám diễn viên phim người lớn, cuối cùng Cố Nam không thể nhịn nữa, quát lên: “Im đi.”

Trong thoáng chốc, mọi người im lặng nhìn cậu: “Sao anh Nam giận vậy? Mẹ nó! Chẳng lẽ anh yêu Cố Tương thật lòng?”

“Hai người có chung một họ kia kìa, có khi trăm năm trước là người một nhà cũng nên.”

Cố Nam: “………” Bây giờ cũng là một nhà được chưa?

Đang nói, vừa lúc đi tới ngã tư. D.d.l.q.d.u.m.u.m Đèn đỏ vừa chuyển sang xanh, mấy người phía trước tắc lưỡi: “Xui quá, đợi chút nữa.” Cậu ta nói chưa dứt câu, bỗng nhiên vui vẻ: “Haha, phía trước có đứa ngu vượt đèn đỏ, không phải muốn tự vận à? Á đù, đúng là tự vận thiệt!”

Cố Tương vừa mới đạp chân ga, chỉ kịp thấy một chiếc người lao tới, đâm thẳng vào cửa xe. Đèn đường ở đây rất tối. Trời tối thui bỗng một người ở đâu đụng vào, cô gái nào nhát gan chắc sẽ sợ đến mức gây ra tai nạn. May là cô từng đóng qua cảnh xác chết không đầu nên dù hơi giật mình nhưng tay chân rất bình tĩnh. Gần đây luyện võ nên phản ứng nhanh nhạy, lập tức dừng xe lại.

Cô chưa kịp làm gì đã thấy người đằng trước lăn lộn từ trên đầu xe té xuống. Cố Tương vội vàng xuống xe, thấy một cô gái nằm dưới đất. Dưới ánh đèn đường, gương mặt cô gái tái mét, không giống như mới bị đụng trúng mà giống bị bệnh hơn.

“Cô có sao không?” Cô đang muốn đỡ dậy bỗng nghe được tiếng gã đàn ông quát tháo: “Con đĩ thối tha còn dám chạy? Ông đây đá chết mày.”

Mâu thuẫn gia đình? Cố Tương ngớ người, bỗng thấy vệt màu đỏ bắt đầu loang ra từ phía dưới cô gái.

Cảnh tượng thân quen thoáng chốc hiện về, cô lập tức biết chuyện gì đã xảy ra. Chửi: “Fuck!” rồi  muốn đứng dậy.

~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~

Cố Nam đứng ở đường cái, thấy chiếc xe kia bất ngờ dừng lại, rồi xuất hiện một người đàn ông, bạn học bên cạnh hỏi: “Có phải hai vợ chồng chuyên đóng giả bị xe đụng sảy thai không? Nhưng mà không biết tài xế là ai, nhìn giống nữ thần của cậu đấy. Hay là mình qua xem thử đi.”

“Nữ thần của cậu ấy là ai?” Người còn lại hỏi.

“Cố Tương.”

Cố Nam không nhịn nổi, d(d(l(q(d(um(um nhìn về chỗ chiếc xe vừa nãy bỗng mắt trợn trừng, mẹ nó, giống Cố Tương chỗ nào chứ, đó là Cố Tương chứ còn ai nữa.

Không kịp phân tích vì sao Cố Tương sẽ xuất hiện ở đây, Cố Nam nhìn gã đàn ông hung hăng đó là sợ hết hồn, lo Cố Tương chịu thiệt nên lập tức chạy tới giữa đường.

Mấy chàng trai còn đang bàn tán liền giật mình: “Mẹ kiếp không cần phải vậy chứ, giống thôi cũng không bỏ qua à? Định diễn anh hùng cứu mỹ nhân hả?”

Gã chạy tới trước mặt Cố Tương, mùi rượu đế khiến Cố Tương nhíu mày, hắn không nói câu nào đã đá cô gái một cái. Cố Tương vội cản trước mặt cô ấy, tức giận: “Ông làm gì vậy?”

“Làm gì? Cô không thấy tôi đang dạy vợ à?” Gã quát với người nằm dưới đất: “Ly hôn hoặc cô ráng mà nhịn, đừng thấy tôi cho chút mặt mũi mà làm tới.”

Thấy gã còn muốn đá tiếp, Cố Tương lập tức ngăn lại: “Cô ấy đang có dấu hiệu sinh non. Tôi có thể lập tức báo cảnh sát rằng ông đang cố ý đánh người.”

“Cô cho rằng ông đây không dám đánh đàn bà sao?” Gã giáng một nắm đấm ác độc xuống ngay.

Quỷ say luôn mất lý trí. Rượu sẽ làm cho người ta trở thành ma quỷ.

Tim Cố Nam muốn rớt ra ngoài nhưng khoảng cách mấy bước không cách nào có thể đến kịp, thời gian như đang đứng lại.

Giống như hình ảnh thường bắt gặp trong phim, miệng mấy chàng thanh niên mở to thành chữ “O”. Âm thanh rên rỉ của thai phụ đang nằm trên đất cũng trở nên xa xôi.

Chỉ có cánh tay đang cầm lấy tay của gã đàn ông, trắng nõn mảnh khảnh nhưng lại chứa vô số sức mạnh tiềm ẩn. Trên tay cô cầm một khẩu súng đen bóng, họng súng chỉ vào thái dương gã.

Động tác cô quá nhanh, giống như một nữ gián điệp.

“Ông cho rằng tôi không dám giết đàn ông sao?”

Không biết khung cảnh im lặng trải qua bao lâu, cuối cùng bốc lên mùi khai nước tiểu nồng nặc.

Cô gái trẻ tuổi mặc áo T-shirt, quần thể thao [email protected]_um_um tóc cột đuôi ngựa, nhẹ nhàng thoải mái, nhan sắc xinh đẹp như hoa lại ngắm nghía khẩu súng trong tay. Cho dù cười vô hại nhưng sát khí không kiểm soát mà tản ra bốn phía.

Mang theo đạo cụ trên người rất quan trọng, ngẫu hứng biểu diễn cũng là bản năng.

Tác phong chuyên nghiệp của diễn viên có lúc lại thể hiện ở chính chỗ này.

Cô trừng mắt liếc Cố Nam: “Lo lắng gì nữa, gọi 120!”