Bối Ngọc Nhi và Vương Tinh cùng nhau bàn luận cho bộ phim sắp tới. Vương Tinh tươi cười nói, "Ngọc Nhi, sắp tới đây nhân vật mà cô diễn là một nhân vật rất sinh hoạt hóa, bởi vì nhân vật kia cô gái đó luôn bị cuốn vào giữa sự tự tin và sự tự ti mù quáng.
Chuyện là ba giờ sáng hôm nay, bởi vì biểu hiện xuất sắc, con người Bối Ngọc Nhi lại khiêm tốn nên được đạo diễn Vương Tinh tán thưởng lẫn tán nhiệm, phải biết rằng ông là một đạo diễn khá nghiêm khắc về mặt năng lực lẫn sự nỗ lực, vậy mà Bối Ngọc Nhi lại có thể hoàn toàn dựa vào kỹ năng và sự kiên trì của mình trong diễn xuất, dành được sự tín nhiệm của Vương Tinh, đó là điều mà khó có ngôi sao nào trong làng giải trí nhuốm bùn đục này có thể làm được.
Và kết quả là, Vương Tinh đích thân giảng giải nhân vật sắp tới của Bối Ngọc Nhi, về điều này cô thật sự rất cảm kích.
Vương Tinh nói tiếp: "Cho nên cho dù gặp được người mình thích thì cô gái kia cũng không dám theo đuổi, cô ấy vĩnh viễn dừng lại ở chỗ cũ, cô có thể hiểu không?"'
Bối Ngọc Nhi nghe một hồi, cô lắc đầu hơi nản mà thở dài, nói: "Không thể đâu, nếu xác định bản thân muốn có, lại không chủ động tranh thủ...Lỡ như anh ấy bị người khác cướp đi... tôi sẽ không thể chịu đựng được loại chuyện này."
Dừng một lúc, Bối Ngọc Nhi lại nói: "Nhưng đạo diễn Vương, ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng nhập vai đó thật tốt."
Vương Tinh nhìn Bối Ngọc Nhi đầy tán thưởng, "Được, tôi tin cô sẽ hoàn thành tốt vai diễn lần này."
Hai người và vài nhân viên trong đoàn phim trở về khách sạn nghỉ ngơi, đang đi bỗng Vương Tinh chỉ tay lên tầng trung của khách sạn, ông nói: "Này, tiểu Ngọc Nhi à, đó không phải là phòng của cô sao, sao lại sáng đèn."
Bối Ngọc Nhi theo hướng tay của Vương Tinh nhìn lên, quả nhiên ánh sáng trên kia là căn phòng của cô, cô nhớ là trước khi đi, trợ lý đã tắt hết rồi kia mà, tại sao lúc này lại sáng đèn?
Cô hoàn toàn không biết Đỗ Phong Nam đến vùng biển nơi cô quay phim đã là ban đêm, để tránh quấy rầy công việc của Bối Ngọc Nhi, anh liền vào khách sạn nghỉ ngơi trước.
Bối Ngọc Nhi còn đang tò mò chưa biết vì sao phòng cô lại sáng đèn, thì từ ban công cô nhìn thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc. Thân ảnh kia đang vẫy tay với cô.
Là Đô Phong Nam, Phong Nam, anh ấy sao lại đến rồi?
Bối Ngọc Nhi nói với Vương Tinh, "Đạo diễn Vương, Phong Nam đến rồi, tôi đi gặp anh ấy trước, lát nữa lại nói với ông."
Đạo diễn Vương và mọi người cười rồi làm dấu ok với Bối Ngọc Nhi, bọn họ đương nhiên không có ngu mà đi theo
Bối Ngọc Nhi đến chào hỏi Đỗ Phong Nam, cả bọn không muốn lại bị cho thưởng thức cẩu lương ngập mặt.
Bối Ngọc Nhi chạy nhanh vào khách sạn, cô đi thang máy nhanh chóng đến phòng của mình. Đỗ Phong Nam ở bên trong nghe tiếng giày cao gót vang lên, anh mỉm cười, "Ngọc Nhi của anh!"
"Phong Nam, sao anh lại đến đây?" Bối Ngọc Nhi nhào vào lòng Đỗ Phong Nam, vui mừng viết hết lên mặt.
Đồ Phong Nam ôm chẩm lấy cô gái nhỏ: "Bởi vì muốn cho em một niềm vui bất ngờ, nên mới không nói cho em biết. Anh nhớ em."
"Hứ, anh làm cho em sợ hãi thì có." Bối Ngọc Nhi nói, nhưng trong tim lại như có trăm hoa nở rộ, cô rất thích loại sợ hãi này nha.
Đỗ Phong Nam cười lộ răng trắng, "Rõ ràng là luôn hối anh đến thăm em, nếu không anh lại trở về nhé."
"Không cho, đến rồi còn muốn trốn?' Bối Ngọc Nhi dẫu môi anh đào nói, cô ngước ánh mắt đầy ắp mong chờ nhìn anh, Đỗ Phong Nam cúi xuống hôn vào đôi môi kia, rất sâu, triền miên không dứt, xa cô chưa đầy một tuần, mà như cả năm, vừa thu xếp ổn thỏa công việc, anh liền bay ngay đến đây chỉ để gặp bảo bối nhà mình, giờ bảo anh đi, đây là không thế nào.
Nhắc lại mới nhớ, chiều hôm đó khi gặp cha Bối về, Đỗ Phong Nam đã ngộ ra lời của ông, anh quả quyết mời Lâm Vĩnh đến giúp đỡ xử lý bộ phận quyền cổ phần của Tịnh Thiên.
Giải quyết xong mọi việc, Đỗ Phong Nam mới bảo trợ lý mau vé máy bay để anh đến thành phố G. Đến thăm Bố Ngọc Nhi làm việc.
Nụ hôn kéo dài mãi lâu, Đô Phong Nam mới buông Bối Ngọc Nhi ra, Bối Ngọc Nhi tắm, hai người dính nhau như keo, đêm đó Đỗ Phong Nam ôm chặt bảo bối của anh mà ngủ, thật lâu rồi mới có một giấc ngủ thanh thản.
Hi vọng mọi chuyện anh sắp xếp sẽ ổn thỏa, Đỗ Phong Nam hôn nhẹ lên trán Bối Ngọc Nhi lúc này đang ngủ rồi, khẽ nói: "'Em yên tâm phát triển tỏa sáng, anh sẽ là chỗ dựa cho em."
Đêm tối qua đi thật bình yên.
Sáng hôm sau, Đỗ Phong Nam đưa Bối Ngọc Nhi đến trường quay từ sớm. Bộ phim sắp tới còn có một số diễn khác tham gia. Một chiếc ô tô bóng loáng dừng lại trước trường quay. Vương Tinh đi tời, tươi cười đưa tay giới thiệu, "Mọi người, hôm nay chúng ta chào đón một bạn diễn mới nhé, diễn viên đặc biệt của chúng ta cùng lên sân khấu nào."
Cạch!
Cánh cửa xe được mở ra, một cô nàng thân hình bốc lửa trong bộ váy bó sát người, mang kính râm nâu trà, vô cùng khí chất tôn quý, không ai khác cô chính là ảnh hậu Phong Dao, nữ diễn viên nổi tiếng của Tịnh Thiên. Một trong những nghệ sĩ hot dưới trướng của Đỗ Phong Nam.
Vừa thấy Phong Dao, mọi người không khỏi không suy nghĩ đến quá khứ của cô ảnh hậu này, trước đây Phong Dao từng có tin đồn tình cảm với Đỗ Phong Nam, hai người vốn chẳng có gì, nhưng trong làng giải trí, làm sao có thể thoát khỏi thị phi, nên là Phong Dao vừa xuất hiện, tất cả đều nghĩ liệu Đỗ Phong Nam và Phong Dao tình cũ không rủ cũng đến hay không?
Phong Dao bước xuống xe rồi, cô đi thẳng đến chỗ Bối Ngọc Nhi và Đỗ Phong Nam, cười nói: "Ây da, Đỗ tổng à, anh và Bối Ngọc Nhi thật khiến người ta ngưỡng mộ á, cô ấy ở đâu, anh liền ở đó thế?"
Đỗ Phong Nam mỉm cười, "Đó là đương nhiên, Ngọc Nhi là bảo bối của tôi mà."
Bối Ngọc Nhi nhìn Phong Dao, lại nhìn Đỗ Phong Nam, trong lòng vậy mà lại dấy lên một chút cảm giác tò mò lẫn nghi ngờ. Trước kia cô cảm thấy bình thường, nhưng bây giờ...lại cảm thấy như là giữa hai người này có chút kỳ lạ.
Phong Dao nửa như mập mờ nói nhỏ với Đỗ Phong Nam, "Đỗ tổng, mong rằng chuyện trước đây của tôi và anh không ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh và Ngọc Nhi."
Đỗ Phong Nam cười trừ, "Không cần cô để tâm, làm tốt chuyện của cô đi."
Phong Dao đi rồi, Bối Ngọc Nhi mới đứng đó nhìn theo, cô cũng không phản ứng gì, sau đó nhìn Đỗ Phong Nam nhàn nhạt hỏi: "'Phong Nam, anh và cô ta từng có chuyện gì?"
Một câu hỏi đơn giản vậy, nhưng lại đánh trúng vào trọng tâm, khiến Đỗ Phong Nam không thể không giải thích:
"Ngọc Nhi, em đừng giận, anh sẽ giải thích mà."
"Được, vậy thì cho anh cơ hội, nói rõ ràng cho em. Em không thích loại quan hệ mập mờ không rõ ràng như vậy."
Bối Ngọc Nhi khoăn hai tay trước ngực, như cô vợ nhỏ đợi chồng khai báo.
Đỗ Phong Nam thở phào một hơi, anh bắt đầu nói cho cô nghe chuyện trước kia. Thật sự nếu Phong Dao không đến hôm nay, anh cũng sẽ nói cho Ngọc Nhi của anh biết, đơn giản vì anh yêu cô, không muốn chính hình tượng của anh trong mắt cô bị vấy bẩn...