Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng

Chương 64: Cảm Ơn Em Đã Tin Tưởng Anh



Đỗ gia.

Hai mẹ con Đỗ Phong Nam ngồi tại phòng khách, Đỗ Phong Nam sau khi từ công ty trở về liền bàn chuyện chính với mẹ, chuyện lớn xảy ra khiến anh không kịp trở tay, cũng may anh đã chuẩn bị trước nên cuộc sống của mẹ anh liền không vì anh mà bị ảnh hưởng.

"Mẹ, mẹ đi nước ngoài du lịch vài ngày mẹ nhé." Đỗ Phong Nam nói.

"Được, mẹ nghe con." Mẹ Đỗ đồng ý, sắc mặt của bà dù bình tĩnh nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.

Sở dĩ Đỗ Phong Nam sắp xếp cho mẹ anh đi nước ngoài là vì anh đã tra ra kẻ đứng sau lợi dụng chuyện đối tác ba năm trước trốn thuế nhằm vào anh. Đứng trước nguy cơ như vậy, anh mới đem một phần tài sản lớn chuyển sang tên mẹ, bảo bà ra nước ngoài tránh một thời gian. Nếu thật sự xảy ra biến cố hơn anh dự đoán, thì phần tài sản dưới tên bà sẽ là chỗ dựa cuối cùng của anh và mẹ anh.

Lúc này, Bối gia.

Từ trên tầng cao, bên trong cửa sổ vậy mà thòng ra một sợi dây được nối từ mành cửa. Theo đó, một thân ảnh nhỏ nhắn từ bên trong cửa sổ đu ra ngoài rất cẩn thận. Không ai khác cái thân ảnh nhỏ kia chính là Bối Ngọc Nhi.

Cô vì không thoát ra bằng đường cửa chính, nên chỉ có thể đu dây trèo xuống bằng cửa sổ.

Cô thật sự muốn gặp Đỗ Phong Nam ngay lúc này, không thể chần chừ thêm nữa.

Trước cổng công ty giải trí Tịnh Thiên, Bối Ngọc Nhi khẩu trang kín mít, lẩn qua hành lang lần vào bên trong. Đến cửa sau cô bắt gặp Trần Thẩm.

"Chị Trần!" Vừa gọi, Bối Ngọc Nhi vừa tháo khẩu trang và kính râm xuống. Trần Thẩm nghe thấy tiếng ai gọi liền quay lại, nhận ra Bối Ngọc Nhi nhưng cô lại có chút không vui, "Ngọc Nhi, em ra đây làm gì?" Nói rồi Trần Thẩm lại kéo Bối Ngọc Nhi đến một góc khuất của Công Ty mà phóng viên không thể tìm đến, cô nói tiếp: "Em có biết khắp nơi bây giờ phóng viên đều đang tìm em, em đừng có đi lung tung khắp nơi, Đỗ tổng không nói với em sao?"

Nói sao?

Bối Ngọc Nhi ngây ra, cô chắng biết trả lời Trần Thấm sao cho phải.

Trần Thấm thở dài, "Chậc, em tự xem." Vừa nói vừa đưa tin tức trên màn hình điện thoại cho Bối Ngọc Nhi xem.

Bối Ngọc Nhi chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, sắc mặt từ lo lắng lại càng trở nên khó coi hơn khi đọc được những tin tức động trời.

Tỷ như (Tám một chút chuyện phong lưu của Đỗ tổng giải trí Tịnh Thiên)



(Giải trí Tịnh Thiên, công ty giải trí hàng đầu trong nước có thể đối mặt với tất cả nguy cơ xấu nhất.)

(Chấn động: Đỗ tổng của giải trí Tịnh Thiên có liên quan đến vụ trốn thuế trăm triệu.)

Đọc xong tin tức mà sắc mặt Bối Ngọc Nhi còn khó coi hơn tưởng tượng, cô siết chặt nắm đấm, "Nhất định đằng sau có người đang cố tình nhắm vào Đỗ Phong Nam."

Chuyện hôm qua cô nghi ngờ, mấy tấm ảnh nóng kia nhất định là có người cố ý chỉnh Đỗ Phong Nam, hiện tại bây giờ cô lại càng chắc chắn là có người cố tình ác ý quấy phá cuộc sống của anh và cô.

Bối Ngọc Nhi nóng ruột nói với Trần Thẩm, "Chị Trần, em muốn đi tìm anh Phong Nam!"

"Không được! Em bình tĩnh một chút." Trần Thẩm kéo tay Bối Ngọc Nhi lại, "Chuyện bây giờ Đỗ tổng muốn làm nhất chính là khiến em được yên ổn, không muốn mọi chuyện lại lôi em vào."

Nghe lời đó, Bối Ngọc Nhi liền ngây tập hai, Đỗ Phong Nam anh vậy mà lại nghĩ cho cô, anh thà những chuyện xấu đều do mình anh gánh vác cũng không muốn cô chịu một chút hao tổn nào.

Trầm mặc dây lát, Bối Ngọc Nhi nói: "Chị Trần, chị nghĩ em có thể thấy một mình anh ấy gánh chịu nhiều ác ý như vậy, em thật sự có thể yên ổn được sao?"

"Tôi..." Trần Thấm cứng họng, không thể phản bác, đúng là như vậy, tình cảm của Bối Ngọc Nhi dành cho Đô Phong Nam mọi người bên cạnh bọn họ ai cũng biết, Trần Thẩm cô cũng không ngoại lệ. Trần Thẩm chỉ có thể buông tay Bối Ngọc Nhi ra.

Bối Ngọc Nhi hít sâu một hơi, cô nói: "Nhưng mà chị nói rất đúng, em nên bình tĩnh, bây giờ quan trọng nhất là làm thế nào giúp anh ấy vượt qua ải này." Nói với Trần Thẩm xong, Bối Ngọc Nhi chợt nghĩ đến ba cô, bây giờ nếu như có một người có thể giúp được Đỗ Phong Nam thì chỉ có một người đó là ba cô, ba cô nhất định cũng biết chuyện này, sở dĩ ông vẫn chưa ra tay tám phần là còn có dự định khác.

Là muốn khảo nghiệm Đỗ Phong Nam, hay là muốn đợi chuyện lắng xuống rồi kéo anh vực dậy một cái, khiến anh phái đội ơn gia đình cô?

"Chị Trần, vậy em đi trước." Bối Ngọc Nhi nói rồi xoay người đi, cô nhất định phải nói chuyện này với ba cô.

Bối gia.

Trong phòng khách, Bối Ngọc Nhi lên tiếng: "Ba, con rút lui khỏi làng giải trí!"

Bối Ngọc Long sửng sốt nhìn đứa con gái của ông, "Con nói cái gì? Nói lại lần nữa?"



Bối Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn cha cô, kiên định mà nói: "Ba, con chưa từng xin ba chuyện gì, nhưng lần này, xin ba giúp anh Phong Nam. Con có thể rút khỏi làng giải trí, nghiêm túc nghe ba mẹ sắp xếp kế thừa gia nghiệp."

Bối Ngọc Long im lặng. Ông không nghĩ đứa con gái của ông lại làm ra quyết định như vậy, vì tình yêu sao hay là nhất thời nóng vội?

"Ba, con xin ba đó!" Bối Ngọc Nhi quả quyết. Cô biết chuyện này rất khó khăn, cũng nghĩ đến tình huống xấu nhất là cha cô sẽ không đồng ý, nếu như ông không đồng ý...cùng lắm cô sẽ quỳ xuống đất cầu xin ông, suy cho cùng, người mà cô phải quỳ gối cũng là cha cô.

Bối Ngọc Nhi còn chưa biết được đáp án lại nghe được thanh âm nhẹ nhàng của cha cô, "Phong Nam, cháu nghe thấy chưa?"

Hửm?

Bối Ngọc Nhi thoáng sửng sốt. Ba cô đang nói ai, Phong Nam? Anh ấy đang ở đây?

Thanh âm từ tính của Bối lão gia vẫn tiếp tục, "Con gái ta vậy mà lại vì cháu mà hi sinh lớn như vậy, ta không giúp cháu thì cũng không được rồi."

Từ sau cánh cửa phòng, Đỗ Phong Nam bước ra, thần sắc anh có chút nhợt nhạt, có lẽ vì chuyện xảy ra mấy ngày qua. "Bác trai, cháu đều nghe thấy hết rồi."

Nói rồi anh nhìn đến Bối Ngọc Nhi, trong đầu gọi thầm tên cô đến ngàn lần, "Ngọc Nhi...!"

"Đỗ Phong Nam, sao anh lại ở đây?" Bối Ngọc Nhi vừa mừng, lại vừa lo lắng hỏi.

"'Lúc anh đưa mẹ đến sân bay thì gặp cha em, cha em..." Đỗ Phong Nam còn chưa nói xong thì bất ngờ phải đưa hai tay đón lấy Bối Ngọc Nhi ào đến.

"Anh Phong Nam!" Bối Ngọc Nhi sà vào lồng ngực của Đỗ Phong Nam, hai tay ôm chặt lấy người đàn ông bao ngày không gặp. "Phong Nam, em nhớ anh, anh không sao, tốt quá rồi."

Đỗ Phong Nam cũng ôm chặt Bối Ngọc Nhi, mấy ngày xa cô như mấy thế kỷ, nhưng ở đây không thể biểu hiện quá mức được, anh vỗ vai cô, "Ngọc Nhi, anh biết rồi, nhưng cha em còn ở đây, không nên như vậy."

Bối Ngọc Long nhìn đôi trẻ trước mắt, ông chỉ có thể thở dài, càng hơn là con gái của ông, vừa thấy Đỗ Phong Nam là quên luôn lão cha già này. Ông nói: "Bỏ đi, nơi này nhường cho hai người trẻ tuổi các con...chuyện chính lát nữa rồi nói."

Sau đó đi ra cửa ông nói tiếp: "Nhưng mà Phong Nam à, chuyện này, ta vẫn cần con đích thân giải thích với ta đấy."

Cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi, anh lúc này mới ôm siết cô thật chặt, vừa nhớ nhung, vừa da diết bao nhiêu cũng không đủ, anh nói với cô, giọng trầm khàn mà chân thành, "Ngọc Nhi, cảm ơn em, cảm ơn vẫn luôn tin tưởng anh."