Đỗ Phong Nam xem kết quả dư luận hai ngày qua, tâm trạng khá tốt. Xong xuôi cuối cùng kẻ nắm đằng cán dao lại là anh.
Cửa phòng bị gõ, Bối Ngọc Nhi từ bên ngoài đi vào, sắc mặt hoàn toàn không tốt, rõ ràng là cô đang giận.
Đứng trước mặt Đỗ Phong Nam, cô nói, "Phong Nam, tại sao anh làm vậy?"
Đỗ Phong Nam hơi khó hiểu, không biết cô gái nhà anh lại xem được tin tức bên lề nào rồi, thế nào mới sáng sớm đã giận rồi.
Bối Ngọc Nhi không vui nói, "Hai ngày qua em xem lại (Trò Chơi Tình Ái) của chúng ta, đột nhiên nhận thấy bên trong phim có một tình tiết đánh úp thương mại, lợi dụng tình cảm đối phương? Sao em lại thấy cái này vô cùng quen thuộc.."
Bối Ngọc Nhi phần nộ, "Đây không phải là chuyện Triệu Linh làm ra với anh sao? Sau đó em đã hỏi biên kịch, nguồn linh cảm đoạn tình tiết đó đến từ đâu, anh đoán xem thế nào?"
"Hơ, Ngọc Nhi à..." Đỗ Phong Nam một chút cũng không nói được.
Bối Ngọc Nhi vì thế mà tức giận hơn, "Phương Nhu nói, tài liệu là do anh cung cấp, nếu không phải cô ấy nói với em, em đều không biết... Anh trông như bị đuổi khỏi Tịnh Thiên nhưng thực tế lại lợi dụng thân phận cổ đông, đào đi không ít tiền?" Bối Ngọc Nhi nhớ đến lúc Đỗ Phong Nam vừa rời Tịnh Thiên, cô còn ngu ngốc cho rằng anh thật sự khó khăn, còn muốn nuôi anh, đúng là nực cười.
Cô quay người, hai mắt ức lên muốn khóc, "Hại em uống công lo lắng, xem em lấy chút tiền tích luỹ của bản thân ra để múa máy trước mắt anh, anh vui lắm đúng không?"
Đỗ Phong Nam nghe xong liền hiểu mọi chuyện, cô gái nhỏ của anh tức giận chính là vì loại chuyện này. Nếu vậy thật dễ, cũng may là không phải loại tin tức nào kinh khủng.
Đỗ Phong Nam đứng dậy, vòng qua ban làm việc, kéo Bối Ngọc Nhi lại sofa, "Lại đây với anh."
"Buông em ra, hứ, em giận rồi." Bối Ngọc Nhi muốn đi, liền gạt tay anh ra, nhưng còn chẳng kịp thì bị anh ôm chặt ngồi xuống ghế, "Tiểu Ngọc Nhi à.."
Anh hạ giọng, "Ngọc Nhi, thật xin lỗi, trước đây quả thật đã lừa em." Anh ôm cô, ngón tay thon dài mơn trớn tóc cô, "Thật ra anh chỉ muốn xem em có phản ứng thế nào thôi, sự thật chứng minh tiểu Ngọc Nhi của anh là một cô vợ rất có trách nhiệm."
Bối Ngọc Nhi bĩu môi, "Anh bớt nói mấy lời dễ nghe đi, em thấy anh cố ý thì có." Cô vẫn chưa hết giận đâu.
"Ngọc Nhi à, anh sai rồi." Đỗ Phong Nam vừa nói vừa gục đầu vào vai Bối Ngọc Nhi, tựa như vô cùng mệt mỏi.
"Anh không biết làm vậy thì em buồn, anh không nên đùa em, anh xin lỗi, anh phải làm thế nào em mới bớt giận?
Đừng giận anh nữa, chuyện gì anh cũng đồng ý với em."
Dụi đầu vào vai cô, mái tóc đen dày của anh làm cổ cô ngưa ngứa, hơi thở của anh phả vào làm cô nong nóng, hương thơm nhàn nhạt trên người anh, tất cả chỉ vậy thôi cũng làm cô siêu lòng, "Thật là, được rồi, để em nghĩ xem."
Đỗ Phong Nam nhận được sự bỏ qua, liền cười tươi trong lòng, ai dà, lần này cũng không khó lắm, dỗ cái là được.
Bối Ngọc Nhi nhìn Đỗ Phong Nam một lúc, cô chợt nghĩ ra, "Có rồi, khi quay phim điện ảnh của John, em có mang về một bộ đồng phục, em muốn anh mặc nó cho em xem!"
Đỗ Phong Nam thầm than, biết ngay là vậy mà! Thật là lần này không trốn được rồi.
Anh chỉ có thể gật đầu nuông chiều mà đồng ý với cô người yêu của mình, "ừ anh đều nghe em!"
Dứt lời ôm cô vào lòng, mấy ngày qua công việc bề bộn, chẳng còn thời gian cho Ngọc Nhi, lần này xem như bù đắp cho em ấy vậy, ai bảo anh thương cô nhất chứ!
Cùng lúc đó tại Giải trí Hạo Đình.
Choang!!
Chiếc cốc thủy tinh trên bàn bị Trần Hân Nhiên hất mạnh xuống đất, cô ta điên tiết gào lên, "Minh Lăng, tên khốn đó, sao dám phản bội tôi. Không quan tâm tôi, chị Triệu Linh cũng vậy, bây giờ bọn họ đều không để tôi vào mắt rồi."
Trợ lý đứng nép một bên, mà Trần Hân Nhiên vẫn chưa xong, "Còn có ba tôi nữa, ông ấy vậy mà muốn giao quyền thừa kế của Hạo Đình cho đứa con riêng đó!"
Nhớ đến lời chỉ trích của ba mình, "Con làm việc càng ngày càng láo xược rồi, một chút quy tắc cũng không có, ta sẽ giao công ty lại cho anh trai con, so với con, nó mới là lựa chọn tốt nhất."
Trần Hân Nhiên nghiễn răng nghiến lợi, cũng biết từ giây phút đó cô ta đã mất tất cả, mà mọi chuyện như vậy chính là do Bối Ngọc Nhi và Đỗ Phong Nam gây ra...
Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi, tao nhất định không bỏ qua cho hai đứa mày!
Thư ký bên ngoài gõ cửa, "Cô chủ, ông chủ tìm cô!"
Trần Hân Nhiên điên tiết, "Cút ra ngoài, ai tìm tôi, tôi đều không gặp."
Cô ta gạt phăng trợ lý, "Tôi không gặp ai hết, bây giờ tôi còn chuyện vô cùng quan trọng cần giải quyết..."
Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi, các người nhất định phải chết!!
Mà Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi bên này lại chẳng hề biết mối nguy hiểm đang gần kề bọn họ, anh lúc này đang chuẩn bị mặc bộ đồng phục mà cô đưa cho.
Tối nay anh còn phải mặc bộ đồng phục kia đưa cô đi dạo công viên cơ, đó chính là mong muốn của Bối Ngọc Nhi.
Qua chuyện này, họ sẽ công khai kết hôn với báo chí.
"Phong Nam, anh thay đồ thôi mà sao lâu vậy?"
"Anh xong rồi đây, đừng có hối anh." Đỗ Phong Nam nói vọng ra, thật ra mấy loại trang phục như thế này anh chưa từng mặc bao giờ, gần giống như đồ quân nhân, nhìn nó ở trên người anh kì cục muốn chết!
"Đừng có hối nữa, tổ tông của anh, chẳng phải anh đến rồi sao?" Đỗ Phong Nam mở cửa bước ra, trước mặt Bối Ngọc Nhi cho cô ngắm...
Bối Ngọc Nhi nhìn chàng tổng tài trước mắt trong bộ đồng phục cô đưa, anh còn khoác thêm bên ngoài một cái áo khoác dài, rất đẹp, rất soái...