Cô nhìn quản gia đi tới, quản gia là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền từ, vẻ ngoài chỉnh chu quần áo tươm tấp, ánh mắt nhìn cô giống như một người cha đang nhìn con gái, cực kì thân thiết.
Không biết nguyên chủ quan hệ đối với vị quản gia này ra sao. Nhưng nhìn thái độ vui vẻ như vậy chắc là cũng không tệ, Bạch Gia Thi cười đáp:
"Huhu, Thành ca ca của mình...ai không bị tai nạn lại cứ phải là thành ca ca của mình cơ chứ?"
Bạch Hứa Thiên nhìn cô chị họ của mình khóc bù lu bù loa khó chịu vò đầu, ánh mắt ghét bỏ nhưng lại rút khăn giấy vừa lau mặt cho cô vừa nói: "Khóc, khóc cái gì mà khóc. Bị tai nạn chỉ gãy tay thôi chứ có chết đâu, ai không biết còn tưởng chết rồi."
"Bạch Hứa Thiên! Em nói cái gì? Nói lại coi, em trù ai chết đó?"
Bạch Hứa Thiên thấy con gái thật khó hiểu, nói: "Em trù hồi nào? Chị bị ngốc à, em chỉ kêu chị khóc khó coi như thế thì người ta còn tưởng anh ta chết."
"Đấy, đấy vậy mà còn bảo không phải trù, hôm nay mày tới số với chị." Bạch Gia Mỹ nói xong thì cầm chiếc gối bên cạnh ném vào người Bạch Hứa Thiên.
"Này em vừa an ủi chị đó, chị có biết tốt xấu không vậy?" Bạch Hứa Thiên hứng trọn cái gối, tức giận không thôi.
"Chị đây mới không cần, thà em câm miệng còn hơn" Bạch Gia Mỹ đứng dậy khoanh tay hấc cằm, sau đó đột nhiên lại dùng chân đá Bạch Hứa Thiên.
Bạch Hứa Thiên không kịp đề phòng chỉ có thể đứng im nhận trọn cú đá, vừa ôm hạ bộ vừa chỉ tay về hướng Bạch Gia Mỹ nói: "Bạch Gia Mỹ, chị có phải con gái không vậy, nếu lỡ cậu nhỏ của em có vấn đề thì chị có chịu trách nhiệm nổi không?"
Bạch Gia Mỹ cười lớn "Hahaha...chị cứ đánh đấy, rồi sao? Đánh chết em."
Quản gia nhìn Bạch Hứa Thiên và Bạch Gia Mỹ, cười
rồi lau nước mắt quay lại nói với Bạch Gia Thi:
"Cháu xem, lại bắt đầu đánh nhau rồi. Cháu mau vô nhà đi, để chú đi dặn đầu bếp nấu cái gì đó cho cháu ăn."
"À, không sao ạ! Cháu ăn rồi."
Nói xong, như nhớ cái gì đó lại lấy quà sau tay ra đưa cho quản gia: "Cháu có đem chút quà về."
Quản gia đang vui vẻ, cười cười thì đột nhiên bị câu nói của Bạch Gia Thi trực tiếp làm cho buồn bã, ông nói:
"Tiểu thư, cháu vẫn còn giận lão gia sao. Thật ra, lão gia cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi, cháu đừng nghĩ nhiều." Quản gia nói xong lại thở dài nhận lấy quà trong tay cô.