Ánh Hoàng Hôn Chiếu Rọi Lòng Em

Chương 51



Một ngày nữa lại đến, mặt trời một lần nữa lại lên cao, ánh sáng chói mắt chiếu rọi qua ô cửa sổ khiến Tần Ý Vãn mơ màng mở mắt.

Cô lấy tay che đi tia nắng sáng chói, một lúc sau mới có thể thích nghi được, khi cô mở mắt ra một lần nữa, cô mới phát hiện trong phòng có người.

Nghiêm Thiên Dự đang đứng ở đầu giường quay lưng lại với cô, hình như là đang đeo cà vạt.

Chợt, anh quay người lại làm cô giật bắn người, sợ hãi lùi về sau.

Anh liếc nhìn cô một cái rồi cầm lấy chiếc áo vest khoác lên người cứ như tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Chuyện tối qua..."

Cô còn chưa kịp nói gì với anh, anh đã gằn giọng lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương: "Tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cô, cũng sẽ không bao giờ cưới cô. Cô đừng khiến tôi thêm ghê tởm nữa. Tốt nhất là tránh xa tôi ra một chút."

"Ha!" Ý Vãn cười ra tiếng, cô vốn dĩ không cần anh phải chịu trách nhiệm, càng không muốn xảy ra chuyện như vậy. Rõ ràng anh có thể gặp nữ chính của đời mình, rõ ràng anh có thể cùng cô ấy sống hết đời còn lại. Tại sao phải tìm đến cô?

"Cô cười gì?" Anh nheo mắt.

Cô đáp: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không lấy việc này ra để uy hiếp anh đâu. Hơn nữa, tôi sẽ hủy hôn, nên anh cứ yên tâm đi, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."

Nghiêm Thiên Dự có chút bất ngờ trước ánh mắt kiên định của cô, xém nữa anh còn tin là thật. Những nghĩ lại, cô là một người mưu mô như vậy, còn hay giận dỗi thì anh lại không tin, một chữ cũng không.

Anh cười nhạt: "Tốt nhất là vậy."

"Rầm!"



Khi cánh cửa đóng sập lại, ý chí mạnh mẽ của cô cũng đồng thời không trụ được nữa. Thì ra đây chính là cái cảm giác bị người ta xem thường, ghét bỏ, thật sự... vô cùng khó chịu, vô cùng đau lòng.

...

Tần Ý Vãn trở về nhà với tâm trạng u rũ, nhưng nơi đây không phải là một nơi giúp cô chữa lành, cứ có cảm giác gì đó rất lạ, rất xa cách.

"Ba mẹ tôi đâu rồi? Họ đi làm rồi sao?" Cô hỏi người hầu trong nhà.

Cô ấy đáp: "Sáng sớm ông bà chủ đã đi công tác rồi, nói là khoảng ba, bốn ngày sẽ về."

Đi công tác? Lại đi công tác? Còn đúng lúc như vậy?

Cô nhàn nhạt ừm một tiếng, sau đó thì đi một mạch lên lầu, cô trở về phòng, thẫn thờ ngồi trên giường.

Chợt, cô nhìn sang đầu giường, ở đó có hai bức ảnh, một là ảnh gia đình của cô lúc nhỏ, hai là ảnh của một cô bé và một cậu nhóc, cô bé cười rạng rỡ nắm lấy tay cậu bé đó, còn cậu bé đó thì mặt nhăn mày nhó vô cùng đáng ghét.

Lòng cô cảm thấy nặng nề, cô vội úp tấm ảnh kia xuống, không muốn nhìn thêm nữa.

Rõ ràng trước kia cô rất ghét nữ phụ nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại cảm thấy đồng cảm, còn cảm thấy cô ta rất đáng thương.

Nhưng mà cô đồng cảm với cô ta thì ai đồng cảm cho cô? Trong khi hiện tại cô đang hứng chịu hết thảy những gì mà cô ta gây ra.

Tần Ý Vãn không muốn suy nghĩ thêm nữa, cô úp mặt mình xuống gối, gạt bỏ hết những chuyện vừa xảy ra.



Một lúc sau, cô đã ngủ quên mất, trong giấc ngủ say, cô đã mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ. Đây gọi là nằm mơ giữa ban ngày sao?

Trong mơ, cô đã nhìn thấy một cô gái giống mình y đúc, cô ta chính là Tần Ý Vãn thật sự, giọng cô ta cứ như là ảo ảnh nhưng cô lại có thể nghe rất rõ ràng.

Cô ta nói: "Kiều Tuyết Linh, cô phải giúp tôi, giúp tôi lấy được trái tim của Nghiêm Thiên Dự, cô phải khiến cho anh ấy yêu tôi, anh ấy chỉ có thể yêu tôi, ở bên cạnh tôi."

Chấp niệm của cô ta như quỷ dữ đang cắn nuốt lấy cô khiến cô hoảng sợ lùi về sau, giọng có chút lắp bắp: "Nhưng... nhưng anh ta không yêu cô."

"Không đúng! Cô nói bậy, anh ấy yêu tôi. Không phải anh ấy đã ngủ với tôi rồi sao? Chỉ cần cô tìm cách không để nữ chính xuất hiện, chắc chắn anh ấy sẽ thuộc về cô." Cô ta như hét lên, ánh mắt đỏ ngầu.

"Cô điên rồi! Tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Nếu anh ta đã không yêu cô, cho dù nữ chính có không xuất hiện thì cũng sẽ có một nữ chính khác xuất hiện. Anh ta... sẽ không bao giờ thuộc về cô. Trên đời này đâu thiếu đàn ông tốt." Cô muốn thuyết phục cô ra, để cô ta buông bỏ chấp niệm, trở lại làm một cô tiểu thư bướng bỉnh, tinh nghịch, không bị sự ghen tị làm mờ mắt nữa.

Nhưng cô ta đột nhiên lại lao đến bóp cổ cô: "Cô nói bậy! Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã, sao anh ấy có thể không yêu tôi? Chủ cần cô ta không xuất hiện, chỉ cần cô ta chết đi, anh ấy sẽ lại quay về bên tôi thôi. Cô không hiểu, cô không hiểu, cô không hiểu gì cả."

Cô bị cô ta siết chặt cổ, hô hấp khó khăn, cô ra sức giãy dụa, muốn thoát ra, nhưng không hiểu vì sao lại không thể đẩy cô ta ra, cứ như là bị một tảng đá đè lên.

"Á!!!"

Trong lúc tuyệt vọng tưởng chừng sắp chết, Tần Ý Vãn lại mở to mắt, cơ thể bật dậy, hơi thở thở gấp gáp, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.

Thì ra... chỉ là mơ.

Nhưng mà... giấc mơ này quá chân thật rồi, trong mơ, cô ta như đã biến thành quỷ lệ, mang theo chấp niệm và sự không cam tâm dành cho Nghiêm Thiên Dự. Cô ta yêu anh đến điên cuồng, đến quên cả bản thân mình, bất chấp đúng sai, ích kỷ nhưng thật lòng, tàn nhẫn nhưng si tình.

Thế nên, đây là một thứ tình cảm không thể chấp nhận được, ngoài chán ghét ra, chỉ khiến người ta sợ hãi.