Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 77: - Gặp lại Vũ Quân



Editor: Yuri Ilukh

Đối mặt với sự chất vấn đầy địch ý của Nhất Diệp, Diêm Thần vẫn giữ thái độ ôn hoà như cũ, ánh mắt nhìn về Nhất Diệp giống như còn mang theo vài phần bao dung, tóc đen dài rơi trên mặt đất khi bị gió thổi qua còn ngẫu nhiên mang theo vài bông tuyết.

"Cô là mẹ của tiểu vương tử đúng không?" Tuy Diêm Thần đặt câu hỏi nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn.

"Tiểu vương tử?" Nhất Diệp chỉ sửng sốt một chút rồi hiểu ra đó là nói về Bảo Bảo.

"Vũ Thiên Huyền là vương tử của tộc của ta, con trai của cậu ấy thì đương nhiên là tiểu vương tử" Diêm Thần có lòng giải thích.

Nhất Diệp nghe được tên chồng mình thì mí mắt khẽ động, có chút mong đợi hỏi, "Chồng của tôi... có phải đang ở chỗ của mọi người không?"

"Không" Diêm Thần lắc đầu dưới ánh mắt chờ đợi của Nhất Diệp.


"Không có?" Nhất Diệp có chút thất vọng, "Vậy ông biết anh ấy bây giờ đang ở đâu không?"

Diêm Thần lại lần nữa lắc đầu nói, "Thật sự là ta chưa từng gặp vương tử"

"Nếu ông chưa từng gặp chồng tôi thì tại sao lại biết chuyện của anh ấy rõ ràng như vậy" Nhất Diệp mới thả lỏng lại bỗng đề phòng lại.

"Ta đoán" Diêm Thần nhìn vào đôi mắt tò mò đang trừng to của Bảo Bảo phía sau Nhất Diệp nói. "Vài ngày trước, có một vị chiến sĩ trong tộc quay lại truyền tin, cậu ta bảo là gặp được một đứa trẻ ở ngoài. Chắc là cô cũng không biết, tần suất sinh sản của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc rất thấp, mấy ngàn năm qua cũng không có đứa trẻ nào được sinh ra, do đó khi tin tức này được truyền ra thì tộc trưởng vô cùng để ý".

"Sau khi điều tra thêm thì bọn ta biết đứa trẻ này phi thăng từ tiểu thế giới, sau đó ta chắc chắn Bảo Bảo có liên quan đến vương tử" Diêm Thần cười nói, "Bởi vì 3000 năm trước, ta là người hộ tống vương tử về tộc rồi xảy ra chuyện giữa đường, rơi xuống tiểu thế giới của các cô. Cũng là ta đã để vương tử ở chân núi Phong Hoà rồi mới đi ngủ say".


"Ông..." Nhất Diệp đã từng nghe Vũ Quân kể chuyện này, "Vậy hẳn là ông cùng chồng tôi phi thăng, vậy tại sao...."

Nhất Diệp biết khi Vũ Quân phi thăng có mang theo một quả trứng Lôi Viêm Thần Điểu ngủ say, nếu Diêm Thần chính là quả trứng kia thì ông ấy phải ở cùng Vũ Quân mới đúng, vậy sao đối phương lại nói chưa từng gặp Vũ Quân. Lúc Nhất Điệp đang định hỏi thêm thì một luồng sức mạnh bỗng nhiên chém xuống từ phía sau lưng cô về phía Diêm Thần.

Diêm Thần nhấc mắt, áo bào đen nhánh nâng lên theo động tác tay của ông, một luồng sét màu tím bao bọc lấy thanh kiếm dài màu xanh của Cửu Liên.

Tu sĩ Đại Thừa??

Sắc mặt Cửu Liên trắng bệch, tay trái lập tức tung ra một cái truyền tin phù, muốn thông báo cho sư phụ Vân Thuỷ chân nhân.

Diêm Thần chớp mắt một chút, tay phải nhàn rỗi còn giơ lên không trung, bắt lấy truyền tin phù còn chưa bay xa về tay trong giây lát.


"Tiểu hữu đừng lo lắng, ta không có ác ý" Diêm Thần vừa nói chuyện vừa buông lỏng luồng sét đang kiềm chế Cửu Liên.

Cửu Liên bình tĩnh hơn Nhất Diệp rất nhiều, anh biết bây giờ anh không có khả năng đối phó với tu sĩ Đại Thừa, do đó dứt khoát thu thanh kiếm băng sương về tay rồi hỏi, "Không biết tiền bối tới Khôn Hoà Tông chúng ta để làm gì?"

"Ta là trưởng lão của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc, Diêm Thần, tới đây để cảm ơn sự che chở của tiểu hữu với vương tử tộc ta". Diêm Thân vừa nói vừa gật đầu với Cửu Liên xem như cảm ơn.

"Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc?" Cửu Liên nghĩ tới con Lôi Viêm Thần Điểu gặp được ở ngoại ô Thanh Dược Môn, và Bảo Bảo đang đứng sau, "Ông tới để đón Bảo Bảo về yêu tộc sao?"

"Đúng vậy" Ánh mắt Diêm Thần khẽ động, ông cảm thấy Hoa Cửu Liên không phản đối chuyện này.
"Sao Vũ Thiên Huyền không tự mình tới?" Cửu Liên lại hỏi.

"Vương tử không ở trong tộc ta" Diêm Thần trả lời.

"Không có?" Cửu Liên nhíu mày, trong lòng lại có chút không yên.

Mới hai tháng trước có một cao thủ Đại Thừa Kỳ tới thăm ngọn núi nho nhỏ này của anh, Vân Thuỷ chân nhân - sư phụ anh đã vô cùng kiêng kị rồi. Trong khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều, Cửu Liên biết, với tu vi hiện tại của anh nếu hai tu sĩ đại năng này thật sự muốn cướp Bảo Bảo và Nhất Diệp đi thì anh cũng không thể ngăn cản được. Do đó chuyện duy nhất anh có thể làm đó là làm mình mạnh lên rồi dẫn Bảo Bảo và Nhất Diệp tới một nơi an toàn.

Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc là lựa chọn hàng đầu vào lúc này, dù sao Bảo Bảo cũng là tiểu vương tử của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc, trở lại tộc địa thì bọn họ sẽ phải đảm bảo sự an toàn cho Bảo Bảo, hơn nữa nể mặt mũi Bảo Bảo nên họ cũng sẽ không bạc đãi Nhất Diệp.
"Ông chỉ muốn mang Bảo Bảo về hay là muốn dẫn cả em gái tôi đi chung?" Cửu Liên hỏi thêm.

"Anh?" Nhất Diệp bất ngờ gọi.

Diêm Thần hơi do dự, Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc cấm con người đi vào, nhưng Nhất Diệp lại là mẹ đẻ của Bảo Bảo. Diêm Thần nghĩ nghĩ, cuối cùng nói, "Nếu Nhất Diệp tiên tử đồng ý, ta có thể phá lệ dẫn theo, nhưng Nhất Diệp tiên tử phải dùng thần hồn lập lời thề không được tiết lộ vị trí của tộc ta ra ngoài".

"Anh, anh muốn em và Bảo Bảo rời đi sao?" Nhất Diệp thấy anh trai nhà mình thật sự muốn tiễn mình và Bảo Bảo đi thì lập tức có chút hoảng loạn nhìn về phía Cửu Liên.

"Nhất Diệp, hiện tại anh còn quá yếu, không bảo vệ được bọn em" thời điểm Cửu Liên nói ra những lời này thì trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng anh không có chút sức lực nào chống cự với thế lực trước mặt. Anh cần thời gian để mạnh lên, mạnh đến mức không còn ai có thể động tới một cộng tóc của Nhất Diệp và Bảo Bảo ở trước mặt anh.
Diêm Thần biết mục đích của chuyến đi này đã đạt được nên cũng không quấy rầy câu chuyện của hai anh em, mà chỉ xoay người đi xa một tí, để hai anh em nhà người ta tâm sự.

___

Ở trên biển mênh mông cách mấy vạn dặm, Vũ Không Minh tính tính thời gian, cảm thấy bây giờ Vũ Thiên Huyền chắc là đã tới đại lục phía Đông, vì vậy tâm huyết dâng trào, lần nữa xé rách không gian, ông nghĩ nếu Vũ Thiên Huyền thật sự tới Khôn Hoà Tông thì ông phải bắt được chắt nội chim đen nhỏ về trước mặt đứa cháu kia. Đến lúc đó cháu trai không phải sẽ ngoan ngoãn trở về sao. Nghĩ tới đứa nhỏ có thể xé rách không gian của mình thì Vũ Không Minh lại có chút vui vẻ: Lúc trước Vũ Thiên Huyền ra đời đã thức tỉnh sức mạnh không gian của tộc ta đầu tiên, vậy sao bây giờ đến lượt chắt trai lại thức tỉnh yêu lực trước chứ. Sức mạnh không gian của tộc ta sao có thể bị yêu lực kia ngăn chặn được, chắc chắn là do dòng máu của người vợ tư chất thấp kém kia ở tiểu thế giới.
Vũ Không Minh vừa nghĩ vừa tìm đúng không gian, xé rách một lỗ nho nhỏ. Lúc này ông không trực tiếp tấn công cướp đoạt như lần trước, lúc xé mở không gian cũng không làm tu sĩ Đại Thừa của Khôn Hoà Tông cảnh giác.

Nhưng mà...

Ông nhìn thấy gì? Lại là con Lôi Viêm Thần Điểu ba ngàn năm trước đã trộm đi cháu trai của ông, nó còn chưa chết sao??

Lửa giận của Vũ Không Minh lập tức dâng ngập trời, Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc này thật khinh người quá đáng, cướp con trai của ông, lại cướp cháu trai của ông, bây giờ vất vả lắm ông mới phát hiện một chắt trai vậy mà lại có người tới cướp?

Đừng có mơ tưởng!!

Hơi thở quanh thân Vũ Không Minh nặng nề lên, một luồng uy áp khủng bố mạnh hơn cả hai tháng trước bao phủ cả toà núi tuyết trong nháy mắt, một khe nứt không gian lớn hơn lần trước gấp mấy lần không hề do dự xuất hiện trên bầu trời. Hai nhánh dây leo đen nhánh thẳng tắp bay về phía Bảo Bảo phía sau Nhất Diệp.
Không xong rồi, ngay thời điểm khe nứt không gian xuất hiện, Diêm Thần đã phát hiện ra, tốc độ của ông còn nhanh hơn cả Cửu Liên, lắc người bay tới ôm Bảo Bảo vào trong ngực.

Vân Hoạ thấy tình thế không ổn, sợ mình sẽ làm liên luỵ mọi người nên lập tức quay về bản thể trên người Bảo Bảo.

"Khe nứt không gian??" Cửu Liên giúp Nhất Diệp tránh khỏi dây leo, nhưng dây leo lần này cũng không bắt Nhất Diệp và lại đuổi theo phía sau Diêm Thần không bỏ.

"Bảo Bảo" Nhất Diệp gọi.

"Đừng lo lắng, Diêm trưởng lão sẽ bảo vệ Bảo Bảo" Cửu Liên an ủi.

Vũ Không Minh thấy Diêm Thần đã chặt đứt mấy nhánh dây leo của ông thì lập tức nổi giận, "Diêm Thần, cậu muốn ông đây tự mình qua sao?"

Tiếng vang thật lớn làm Nhất Diệp choáng váng.

"Đảo chủ, đây là tiểu vương tử của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc" Diêm Thần lên tiếng đáp lại.
"Láo toét, đó là chắt trai của ta" Vũ Không Minh tức giận nói.

"Người xấu" Bảo Bảo nghe được tiếng nói chuyện trên bầu trời thì biết đây chính là người xấu lần trước muốn bắt cậu và mẹ nên vô cùng tức giận mắng, "Ông là người xấu bắt con và mẹ".

"..." Vũ Không Minh tức nghẹn, còn chưa gặp mà đã bị chắt trai ghét thì phải làm sao bây giờ, "Ta là cố nội của con".

"Ông là người xấu" Bảo Bảo không sợ ông ta, "Người bắt mẹ con là người xấu".

"..." Vũ Không Minh nhìn vẻ mặt tức giận của Bảo Bảo rồi lại nhìn thoáng qua Nhất Diệp đang đứng ở chỗ khác, lập tức điều chỉnh hai nhánh dây leo bay về phía Nhất Diệp, trói Cửu Liên và Nhất Diệp lại.

"Mẹ, cậu!" Bảo Bảo lập tức khóc to.

"Con đi theo ta, ta sẽ tha cho mẹ và cậu con" Vũ Không Minh nói.

"Diêm bá bá, cứu mẹ và cậu con với" Bảo Bảo nhờ Diêm Thần giúp đỡ.
Lông mày Diêm Thần nhíu chặt, ông căn bản không phải đối thủ của Vũ Không Minh, bây giờ chỉ có thể mang theo Bảo Bảo né tránh cũng là nhờ Vũ Không Minh không ở đây, chứ ông làm gì có năng lực đi cứu người. Lúc Diêm Thần đang phân thân thì một khe nứt không gian khác yên lặng mở ra phía sau lưng Diêm Thần, một dây leo đen nhánh lại đánh úp về phía Bảo Bảo trong lòng Diêm Thần.

"Cẩn thận" Cửu Liên gọi ra tiếng.

Diêm Thần hoàn hồn ôm Bảo Bảo né tránh dây leo, nhưng Vũ Không Minh hiển nhiên muốn cướp được Bảo Bảo nên Diêm Thần chật vật né tránh, sấm sét trên trời không ngừng đánh xuống nhưng dây leo đầy trời đánh thế nào cũng không xong.

"Tiền bối, ngài mang Bảo Bảo đi trước đi" Nhất Diệp cắn răng la lớn, nếu để Bảo Bảo bị một người không rõ lai lịch mang đi thì chi bằng để cậu bé đi Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc, ít nhất cô còn có thể biết Bảo Bảo ở đâu, có an toàn hay không.
"Mẹ, mẹ ơi, con không đi, con muốn mẹ thôi" Bảo Bảo thấy Nhất Diệp nói cậu đi trước thì không chịu, liều mạng giãy giụa.

"Được" Diêm Thần cũng không hề do dự, ôm Bảo Bảo muốn rời đi.

Vũ Không Minh tất nhiên không chịu, mấy dây leo đang cuốn người bỗng nhiên co rút lại.

__

Ở bên kia, khi Vũ Không Minh xé mở không gian, Vũ Quân cũng cảm giác được sự bất ổn, vứt đệ tử dẫn đường lại, một đường bay về phía khe nứt không gian. Chờ tới khi anh bay đến gần thì thấy trên không trung có hai khe nứt, một bên là Nhất Diệp và Cửu Liên, một bên là người đàn ông mặc áo đen anh chưa gặp bao giờ, trong ngực còn ôm một đứa trẻ.

Vũ Quân không kịp nghĩ nhiều, lập tức bay về phía Nhất Diệp đang bị không gian nuốt gần hết theo bản năng, anh bay tới trước người Nhất Diệp, giơ tay chặt đứt dây leo đang cuốn lấy hai người dưới ánh mắt kinh hỉ của Nhất Diệp, sau đó vươn tay ôm Nhất Diệp vào trong ngực.
"Chồng ơi, Bảo Bảo..." Nhất Diệp chưa kịp vui vẻ vì sự xuất hiện của Vũ Quân thì đã chỉ về phía Bảo Bảo cách đó không xa, muốn Vũ Quân đi cứu người.

Vũ Quân xoay người nhìn lại, chỉ thấy trước khi người đàn ông bị cuốn hết vào khe nứt thì ông ấy đã kịp tránh thoát sự trói buộc của dây leo, hoá thành một con Lôi Viêm Thần Điểu trong chớp mắt rồi biến mất ở phía chân trời.

"Vũ Thiên Huyền, con..." Vũ Không Minh thấy hai bên đều không bắt được ai thì lập tức giận dữ.

Vũ Quân ngẩng đầu nhìn không trung, tay phải ngưng tụ sức mạnh không gian, khép lại khe hở đang mở rộng do ông nội anh tạo ra, âm thanh tức giận của Vũ Không Minh cũng lập tức biến mất trong không trung ngay sau đó.

Thế giới rốt cuộc cũng yên bình trở lại, Vũ Quân ôm Nhất Diệp từ từ đáp xuống đất, anh nhìn Nhất Diệp một cái rồi mạnh mẽ ôm người vào trong ngực, "Anh đã tới muộn rồi".
"Chồng ơi, Bảo Bảo, Bảo Bảo bị mang đi rồi" Nhất Diệp khổ sở nói.

"Bảo Bảo?" Vũ Quân khó hiểu hỏi.

"Vũ Thiên Huyền!" Cửu Liên kéo Nhất Diệp trong ngực Vũ Quân ra, giơ tay chỉ về đối phương mắng, "Xử lý cho hết những chuyện của cậu đi, đừng có làm liên luỵ đến em gái và cháu trai ta".

"Cháu trai, là đứa bé vừa nãy?" Vũ Quân không thể tin nổi hỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Vũ Quân: Xin hỏi vợ và con trai đồng thời gặp nguy hiểm, tôi chỉ có thể cứu một người thì cứu ai mới không bị đánh chết....