Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 88: - Cây thế giới



Editor: Yuri Ilukh

"Mẹ!" Bảo Bảo vui mừng gọi, nếu không phải vì dưới chân còn bận đè một con rắn thì cậu đã lập tức bay tới rồi.

Bạch Vũ nhìn Nhất Diệp đang đi tới ngày càng gần thì hận không thể tìm được một cái hố mà chui vào, ban đầu tu vi của Nhất Diệp còn không bằng cậu, mà bây giờ cậu lại bị con trai của Nhất Diệp dùng móng vuốt đè trên mặt đất, thật là một sự sỉ nhục.

Nhất Diệp nhìn thoáng qua con trai mình, phát hiện lông chim của con trai đen bóng, giống như lại trưởng thành thêm một chút thì lập tức yên tâm, sau đó cô mới cẩn thận nhìn chằm chằm con rắn trắng nhỏ dưới móng vuốt của con trai: "Sao lớn lên lại có chút giống Bạch Vũ nhỉ?"

Bạch Vũ nghe thấy lời nói thầm của Nhất Diệp thì lập tức uốn éo thân mình, mạnh mẽ quay đầu về hướng bên kia.


Nhất Diệp nhíu mày, cảm thấy hình như con rắn trên mặt đất đang xấu hổ và tức giận.

"Diệp Tử" Bỗng nhiên một giọng nói vừa nhỏ vừa run rẩy, còn mang theo sự kích động của thiếu nữ vang lên.

Nhất Diệp nghi ngờ quay đầu thì nhìn thấy một cô gái toàn thân tràn đầu sắc tố màu xanh lục với vẻ mặt sửng sốt, trên đầu cô gái còn cài một chiếc lá cây, nhìn vô cùng quen mắt.

"Tiểu đằng yêu?" Nhất Diệp cảm nhận được một luồng yêu lực dao động quen thuộc trong cơ thể cô gái, có chút không thể tin được hỏi.

"Oa!" Tiểu đằng yêu nhào vào lồng ngực Nhất Diệp khóc rối tinh rối mù, "Diệp Tử, chị không có việc gì thật sự quá tốt".

"Tiểu đằng yêu, em phi thăng? Mấy năm qua em sống có ổn không?" Nhất Diệp ôm Tiểu đằng yêu kích động hỏi, "Quả nhiên em là một cô gái".


Bảo Bảo nhìn một màn này thì bỗng nhiên ý thức được gì đó, cậu bé lặng lẽ buông lỏng móng vuốt.

Bạch Vũ cảm nhận được sức nặng trên người giảm đi, bây giờ giả chết cũng không được, biến về nguyên hình cũng không thể, dù sao Tiểu đằng yêu đã nhận người rồi, chính cậu cũng chạy không thoát.

"Anh ơi!".

Bạch Vũ nghi hoặc cúi đầu thì nhìn thấy hai đứa nhỏ bạo lực, kiêu ngạo lúc nãy đang bày ra vẻ mặt lấy lòng chính mình.

"Vừa rồi bọn em chỉ đùa giỡn thôi" Bảo Bảo lấy lòng nói.

"Dạ dạ, bọn em thích anh nên mới đùa với anh" Vân Hoạ ở bên cũng hát đệm.

Không nói cho Nhất Diệp thì có thể giữ được tôn nghiêm, nói cho Nhất Diệp tuy mất mặt nhưng lại có thể giáo huấn mấy đứa nhỏ, giữa tôn nghiêm và giáo huấn bọn trẻ thì Bạch Vũ chọn vế sau.

"Oa, Bảo Bảo sai rồi".


"Mẹ ơi, đau quá, đau quá".

"Bảo Bảo không dám nữa".

"Hu hu.... oa oa oa...."

"Bảo Bảo biết sai rồi".

Tiếng kêu thảm thiết của Bảo Bảo vang lên bên tai không dứt.

"Dì Nhất Diệp, Bảo Bảo không cố ý, Dì đừng đánh nữa".

"Hu hu... Dì cũng đánh con luôn đi, đều do con nói Bảo Bảo làm".

Vân Hoạ đáng thương nói giúp.

Đáng đời! Bạch Vũ đứng bên cạnh xem như đã xả hận, Tiểu đằng yêu nhìn cái mông nhỏ trắng nõn của Bảo Bảo bị Nhất Diệp dùng dây leo quất cho sưng lên thì đau lòng nói, "Diệp Tử, dừng tay đi, dù sao thì bọn em cũng không sao".

"Sao lại không sao, nếu không phải Nhất Diệp trở về thì bây giờ cậu đã bị bọn chúng cướp đi một ngàn năm công lực rồi" Bạch Vũ nói.

"Nói đi, tại sao lại đi cướp đồ?" Nhất Diệp dừng tay, lạnh lùng hỏi.

Bảo Bảo tủi thân chu miệng không nói.
"Không nói đúng không" Nhất Diệp nâng cây roi muốn quất xuống mông.

"Dì Nhất Diệp, Dì đừng đánh nữa" Vân Hoạ giữ chặt tay Nhất Diệp cầu tình, "Là con nói với Bảo Bảo rằng lá cây của chị gái này rất hữu dụng, cho nên Bảo Bảo mới muốn lấy 2 cái lá cây cho dì và dượng Vũ".

Vân Hoạ nói xong câu này làm sắc mặt của 3 người còn lại biến sắc.

"Vậy cũng không thể đi cướp" Nhất Diệp đã nguôi giận không ít nhưng vẫn muốn giáo dục con.

"Ban đầu con không muốn cướp đâu, tại anh trai kia vén tay áo trước" Bảo Bảo tủi thân nói, "Ông ngoại bảo con trai thì đánh nhau không thể trốn".

Nhất Diệp yên lặng quay đầu nhìn Bạch Vũ, "Em vén tay áo với con trai chị?"

"Em.... em...." Rõ ràng cậu không làm gì sai mà sao lại cảm thấy chột dạ nhỉ.

"Cái tật xấu đánh không lại người ta mà vẫn muốn khiêu khích sao mãi không chịu sửa vậy" Nhất Diệp khinh bỉ nói.
"...." Bản lĩnh độc miệng của chị lại tăng lên rồi.

Nếu không thiệt hại gì thì hai bên cũng không cần so đo nữa, Bảo Bảo bị đánh thì có chút tức giận, cậu bé dẫn Vân Hoạ chạy đi trước, quyết định không thèm để ý tới Nhất Diệp.

Nhất Diệp cũng không để ý tới cậu, chỉ cùng Tiểu đằng yêu về động phủ lâm thời của bọn họ, nghe bọn họ kể về những việc xảy ra khi tách nhau ra.

"Sau khi chị rời đi bọn em vẫn luôn ở trong bí cảnh không đi ra ngoài sao?" Nhất Diệp hỏi.

"Không đi" Tiểu đằng yêu nói, "Bọn em chỉ nghĩ cách làm sao để nhanh phi thăng, nếu biết chị và Vũ Quân đã sớm phi thăng thì bọn em sẽ nỗ lực tu luyện hơn nữa".

"Mẹ cây vẫn ở bí cảnh sau khi bọn em rời đi sao, hy vọng bí cảnh vẫn có thể bình an" Nhất Diệp nghĩ tới cây Thánh Anh Quả nuôi dưỡng mình thì có chút đau lòng.
Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ nhìn nhau một cái, sau đó Bạch Vũ chợt móc từ trong lồng ngực ra một chùm sáng màu trắng ngà.

"Đây là..." Nhất Diệp cảm nhận được một hơi thở độc đáo trên đó.

"Bí cảnh này là do mẹ để lại cho em nên em đã mang theo nó phi thăng lên đây" Bạch Vũ nói.

"Như vậy... mẹ cây cũng ở bên trong?" Nhất Diệp kinh hỉ nói.

"Dạ" Bạch Vũ gật đầu.

"Vậy thì tốt quá" Nhất Diệp kích động nhìn về chùm sáng trong tay Bạch Vũ.

Ba người lại nói chuyện một lúc, trong lúc vô ý Tiểu đằng yêu nhìn đến dây leo màu xanh lục bên cạnh Nhất Diệp thì lên tiếng hỏi, "Diệp Tử, cái dây leo này ở đâu ra vậy?"

Nhất Diệp nhìn về dây leo bên cạnh, lúc này cô mới nhớ tới mục tích chuyến trở về này của mình, lúc nãy cô đã thuận tay dùng dây leo đánh con trai, chẳng trách Lôi Viêm Thần Điểu da dày thịt béo mà cũng đau thành như vậy....
Nhất Diệp đưa dây leo cho Tiểu đằng yêu nói, "Chị mang nó về từ hư không, sao em lại biết nó?"

Tiểu đằng yêu nhận lấy dây leo, cảm nhận được một hơi thở vô cùng thân thiết, sự thân thiết này thậm chí còn mạnh hơn so mới căn nguyên hệ mộc trên người Nhất Diệp nữa, giống như nó chính là loại liên hệ mật thiết nhất trên đời.

"Sao vậy?" Nhất Diệp thấy thần sắc Tiểu đằng yêu không đúng thì lên tiếng hỏi.

"Em cảm thấy dây leo này rất quen thuộc, vô cùng thân thiết" Tiểu đằng yêu nói.

"Chẳng lẽ em thật sự biết? Không thể nào, đây là dây leo chị mang về từ hư không, tuy đều là dây leo nhưng thoạt nhìn em và nó không phải cùng một cấp bậc" Nhất Diệp nói.

"Em cũng không rõ nhưng chắc chắn em và nó có mối liên hệ" Tiểu đằng yêu nói.

Nhất Diệp nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu đằng yêu thì bỗng nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của Vân Hoạ, "Là con nói với Bảo Bảo rằng lá cây của chị gái này rất hữu dụng".
"Đi, chúng ta đi tìm Vân Hoạ" Nhất Diệp dẫn Tiểu đằng yêu và Bạch Vũ rời khỏi động phủ, bay về phía có hơi thở của con trai.

Lúc này Bảo Bảo đang tủi thân nằm trong chăn, Vân Hoạ ở bên cạnh an ủi, "Có phải rất đau hay không?"

"Không đau" Bảo Bảo mạnh miệng nói.

"Đều do tớ không tốt" Vân Hoạ tự trách.

"Không liên quan đến cậu, tớ hơi mệt, Vân Hoạ, cậu lên ngủ cùng tớ đi" Bảo Bảo nói.

"Ừm" Vân Hoạ ngoan ngoãn gật đầu rồi xốc chăn nhỏ lên nằm bên cạnh Bảo Bảo, đầu của hai đứa nhỏ dựa vào gần nhau ngủ.

Lúc Nhất Diệp đi tới nhìn thấy hình ảnh như vậy thì vui mừng nhưng cũng đau lòng thở dài, sau đó lui ra ngoài, quyết định chờ tới bữa tối rồi hỏi Vân Hoạ cũng không muộn.

Chờ đến khi Bảo Bảo và Vân Hoạ tỉnh ngủ, hai người ăn xong cơm tối thì Nhất Diệp mới gọi Bảo Bảo và Vân Hoạ vào phòng mình. Khi Nhất Diệp lấy dây leo hư không ra thì Bảo Bảo bị doạ lui về sau một bước.
Nhất Diệp thấy vậy thì lập tức đau lòng, vội vàng nói, "Không đánh con". Cô nhìn về phía Vân Hoạ hỏi, "Vân Hoạ, con nhìn giúp dì xem đây là thứ gì?"

Vân Hoạ chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, thật ra từ sớm trước đó, khi Nhất Diệp dùng dây leo đánh Bảo Bảo thì cô bé đã nhận ra, do đó giọng nói lanh lảnh vang lên, "Là sáng thế chi đằng".

"Sáng thế chi đằng là gì?" Nhất Diệp và Tiểu đằng yêu cùng nhìn về phía Vân Hoạ.

"Chính là vật dẫn của thế giới" Vân Hoạ nói.

"Hmm.... Vân Hoạ à, Dì nghe không hiểu lắm, con có thể giải thích rõ ràng một chút không?" Nhất Diệp xấu hổ cười, "Vật dẫn gì?"

Vân Hoạ chớp chớp mắt, suy nghĩ một hồi lâu rồi chỉ vào mặt đất nói, "Mặt đất này cũng có sáng thế chi đằng".

"Mỗi một thế giới, dù là đại thế giới hay tiểu thế giới, hình dạng ban đầu của nó đều là sáng thế chi đằng" Vân Hoạ giải thích, "Sáng thế chi đằng là sinh mệnh duy nhất có thể tồn tại trong hư không, ở hoàn cảnh riêng biệt, nó sẽ hấp thụ những vật chất trong hư không rồi sáng tạo ra một thế giới. Thiên Đạo cảm ứng được sinh cơ thì sẽ tạo ra càng nhiều thứ ở trên đó".
"Con nói nó là chủ thể của một thế giới?" Nhất Diệp không thể tin nổi hỏi.

"Dạ" Vân Hoạ gật đầu thật mạnh.

Nhất Diệp nhìn về phía Tiểu đằng yêu cũng đang há hốc mồm.

"Vân Hoạ à, tại sao chị lại cảm thấy vô cùng thân thiết với cái dây leo sáng thế chi đằng này?" Tiểu đằng yêu nhịn không được hỏi ra thắc mắc trong lòng mình.

"Bởi vì chị là nhánh của sáng thế chi đằng" Vân Hoạ nói.

"Chị là nhánh của nó?" Tiểu đằng yêu chỉ vào nhánh dây leo trong tay Nhất Diệp.

"Không nhất định là của nó" Vân Hoạ nói, "Mỗi thế giới đều có sáng thế chi đằng, bản thể của chị hẳn là nhánh của một cây sáng thế chi đằng"

"Vậy... tại sao chị hoàn toàn không biết gì hết?" Tiểu đằng yêu chưa bao giờ biết mình có thân thế trâu bò như thế.

"Mỗi thế giới chỉ có thể có một sáng thế chi đằng" Vân Hoạ giải thích, "Khi sáng thế chi đằng cảm thấy mình có nguy hiểm lớn sẽ tự phân ra một nhánh. Nhánh cây sau khi phân ra sẽ thay thế chủ thể chống đỡ thế giới nếu chủ thể tử vong, còn nếu cuối cùng chủ thể không tử vong thì Thiên Đạo sẽ áp chế sự trưởng thành của nhánh cây".
"Sau khi bản thể của chị đạt đến 300 lá cây mà chị vẫn không cần thay thế chủ thể thì chị sẽ hoàn toàn biến thành một dây leo bình thường" Vân Hoạ giải thích, "Cho nên em mới nói Bảo Bảo đi xin lá cây của chị, vì chờ khi chị mọc đủ 300 lá thì là cây của chị không có tác dụng nữa".

"Lá cây của chị có tác dụng gì đặc biệt sao?" Tiểu đằng yêu nghi ngờ hỏi.

"Bây giờ chị đang có được tiềm lực của sáng thế chi đằng, lá cây của chị có được sức mạnh sinh mạng vô hạn, nó có thể bảo vệ thần hồn bất diệt, bất kỳ thương tổn gì cũng có thể được lá cây của chị chữa trị" Vân Hoạ nói, "Cho nên trước khi chị biến thành dây leo bình thường thì hái nhiều thêm vài cái lá, nếu không sẽ vô dụng mất".

"...." Ba người khiếp sợ không nói nên lời.