"Hướng Vãn, cô thật đúng là lợi hại, thế mà đã vượt tường vào nhà." Giang Ninh đứng trước mặt cô, vẻ mặt u ám trừng cô.
Có đôi khi Hướng Vãn rất khó hiểu cô ta, rõ ràng cô chưa từng đắc tội Giang Ninh, vì sao ánh mắt đối phương nhìn cô luôn luôn có hận ý sâu như vậy?
"Cô có vấn đề gì?" Ngước mắt đón lấy cô ta, khẽ hất cằm lên.
"Cậu nhỏ của tôi chẳng qua là nhất thời hồ đồ bởi kĩ xảo của cô, chờ cậu ấy nghĩ rõ ràng sẽ hối hận thôi, chị Hà mới là người xứng với cậu ấy nhất, hiện tại chị ấy cũng là cổ đông Giang thị, thường xuyên gặp mặt cậu nhỏ tôi, cậu nhỏ sẽ rất nhanh liền có thể biết được cuối cùng ai mới thích hợp với cậu ấy nhất, đến lúc đó xem cô làm sao đắc ý?"
Hướng Vãn nhìn sang một bên, cười lên hai tiếng, "Cô là bất bình thay Hà Vân? Hay là lo lắng cho chính mình?"
Giang Ninh hừ lạnh một tiếng, trả lời nói, "Chuyện cười, tôi có gì để lo lắng?"
"Chuyện cô lo lắng thì nhiều." Hướng Vãn tỉnh táo nói, "Làm mợ cô thì tôi chính là trưởng bối của cô, về sau cô nói chuyện với tôi không thể không biết lớn nhỏ như vậy nữa, nếu không cậu của cô sẽ không vui, ông bà ngoại của cô cũng sẽ cảm thấy cô không hiểu chuyện; còn có, sau này tôi và cậu của cô ở bên nhau, cơ hội để tôi và người nhà cô chung đụng cũng nhiều lên, quan hệ của bọn họ với tôi sẽ còn thân thiết hơn với cô, đặc biệt là cậu, ông ngoại bà ngoại của cô, bọn họ sớm cũng đã mất lòng tin với cô không phải sao?"
"Cô ngậm miệng." Bởi vì phẫn nộ quá độ, cả khuôn mặt Giang Ninh đều vặn vẹo. Không hề nghi ngờ, Hướng Vãn đâm trúng tâm sự của cô ta, cho nên cô ta thẹn quá hóa giận.
"Cô đừng đắc ý quá sớm."
"Tôi có gì để đắc ý?" Hướng Vãn bình tĩnh nói, "Tôi nói mỗi một câu đều là sự thật, là cô vẫn cứ đang lừa gạt mọi người."
"Vậy thì sao?" Giang Ninh hỏi ngược lại, không biết cô ta nghĩ đến cái gì, đột nhiên đắc ý nở nụ cười, "Mẹ tôi và ba tôi, cũng chính là ba ruột của cô, bọn họ đều tin tưởng tôi. Còn có, dù cho cậu nhỏ và bà ngoại tôi không tin tôi, nhưng bọn họ căn bản không có chứng cứ chứng minh tôi đang nói láo, bọn họ chỉ là suy đoán. Lúc ấy chỉ có hai người chúng ta ở đó, chỉ cần tôi một mực khẳng định, ai có thể làm gì tôi?"
Khi nghe thấy cô ta nhắc đến Ôn Hoa Bình, trong lòng Hướng Vãn tràn lên một tia không thoải mái, ba ruột của cô đi tin một đứa con gái tặng kèm không có quan hệ máu mủ cũng không chịu tin cô, cái này đối với cô mà nói đích thực là rất tàn nhẫn. Chẳng qua cô sao có thể để người không quan trọng ảnh hưởng đến tâm tình của mình? Cái này chẳng phải là quá thuận ý tiện nhân Giang Ninh kia sao? Cảm giác thoáng qua liền mất, sắc mặt không chút thay đổi, cô nhìn Giang Ninh, "Làm người đến mức độ này như cô cũng quá vô sỉ đến cực độ, lúc đầu tôi còn có một việc muốn nhắc nhở cô, hiện tại xem ra, không cần thiết, lòng dạ quá xấu xa như cô, ông trời cũng không nhìn được."
"Hừ, cô bớt ở chỗ này cố làm ra vẻ, ai muốn cô tới nhắc nhở tôi, cô vẫn là tự quản tốt chính cô đi, nói không chừng đợi chút nữa cơm nước xong xuôi, cậu nhỏ tôi sẽ giống như lần trước, để cho cô xéo đi."
Giang Ninh nói xong vừa quay đầu, nhìn thấy Giang Ngư Chu đứng không xa sau lưng mình, đắc ý và cay nghiệt khi vừa cùng Hướng Vãn đấu võ mồm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đột nhiên bị doạ sợ như thế, cô ta muốn cười lại cười không nổi, biểu lộ trên mặt thật sự là biến đổi quỷ dị.
"Cậu..... Nhỏ.....?" Mặt Giang Ninh trắng bệch, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, không biết Giang Ngư Chu đã đứng sau lưng cô ta bao lâu, nghe được thứ gì.
Giang Ngư Chu không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta, vẻ mặt đạm mạc, ánh mắt lạnh thấu xương, dưới ánh mắt này của anh khiến Giang Ninh cảm thấy không có chỗ lẩn trốn, suýt chút không đứng vững.
Lúc này Giang Ngư Chu chậm rãi cất bước đi tới, lúc đi qua bên cạnh cô ta thì dừng bước, "Cậu và Hướng Vãn rất nhanh sẽ lĩnh chứng, cho nên loại chuyện mà cháu nói sau này đều sẽ không xảy ra, còn nữa, Hướng Vãn nói không sai, cô ấy hiện tại là trưởng bối của cháu, sau này cháu khách khí với cô ấy chút đi."
Giang Ngư Chu nói xong, tiến lên dắt tay Hướng Vãn, kéo cô đến phòng khách nhỏ bên kia ngồi.
Toàn thân Giang Ninh phát run, vết thương trên chân cô ta vốn là không thể chịu lực, hiện tại ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô ta đỡ tay vịn cầu thang hít thở hai hơi, lúc này mới từ từ thông thuận hơn.
Sao mà cô ta lại đần như vậy, rơi vào bẫy của người phụ nữ kia, trực tiếp nói hết ra, hiện tại cậu nhỏ biết tất cả mọi chuyện, liệu cậu ấy có nói với người khác không?
Không sao cả. Cô ta tiếp lấy lại an ủi mình, cho dù cậu nhỏ không thích mình, ông ngoại bà ngoại cũng không thương cô ta cũng không sao cả, cô ta còn có ba mẹ, bọn họ mới thực sự là người một nhà, chỉ cần bọn họ tin tưởng mình, yêu thương mình là được rồi.
Mà lại, bây giờ cô ta cũng có bạn trai, anh ta đối với cô ta rất tốt, chuyện gì cũng đều chiều theo cô ta, anh ta sẽ thay thế vị trí cậu nhỏ trong lòng cô ta, vẫn có nhiều người bên cạnh đối xử tốt với cô ta như vậy, cô ta còn hạnh phúc hơn so với người phụ nữ Hướng Vãn kia.
Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Ninh lại tiêu tan, sau khi đứng cạnh cầu thang điều tiết xong trạng thái, cô ta đến thư phòng tìm ba và cả bạn trai của cô ta.
Bình thường lão gia tử pha trà đạo, tiếp đãi các bạn già ở phòng khách nhỏ Giang gia, một chiếc bàn trà bằng gỗ lim được đặt trước ghế sô pha gỗ, phía trên là một bộ dụng cụ pha trà.
Lúc này phía ngoài phòng khách không có người, phòng khách nhỏ càng lộ vẻ yên tĩnh, Hướng Vãn và Giang Ngư Chu ngồi trên ghế dài, tay cô bị Giang Ngư Chu cầm lấy.
"Giang Ninh vẫn luôn nói như vậy ở trước mặt em à?" Giang Ngư Chu hỏi, kì thật Hướng Vãn không trả lời anh cũng biết đáp án là khẳng định, cho nên anh nói, "Có đôi khi tình cảm làm che đậy đôi mắt người, trước kia anh quá quan trọng con bé, bởi vậy mới khiến anh bất chấp mọi thứ đối tốt với nó, tha thứ nó bao dung nó. Trong lòng anh đã tạo nên một hình tượng giả dối cho con bé, Giang Ninh là một đứa trẻ ngoan đáng yêu lại nghe lời, nó chỉ là có một chút tùy hứng mà thôi. Kì thật đây chỉ là anh tự mình khắc sâu ý nghĩ, cũng không ăn khớp với thực tế —— Hướng Vãn, em biết anh vì sao phải làm vậy không?"
Hướng Vãn nghĩ nghĩ, hỏi, "Là bởi vì anh rể của anh? Em là nói cha ruột của Giang Ninh ấy."
Giang Ngư Chu cầm tay cô nắm thật chặt, "Đúng, là bởi vì anh rể của anh. Em nói anh đã từng là thần tượng trong suy nghĩ của em, mỗi giờ mỗi khắc em đều đang cố gắng muốn trở thành người giống như anh, thật ra anh cũng giống như em, cũng có loại trải nghiệm này, mà người đó trong lòng anh là anh rể của anh."
"Chị anh lớn hơn anh rất nhiều, lúc anh mười tuổi, chị ấy và anh rể của anh đã quen biết, khi đó suốt ngày anh như bám đuôi đi theo đằng sau chị ấy, chị ấy đến tìm anh rể anh đều sẽ dắt theo anh, anh nghĩ lúc ấy bởi vì chị ấy ngại ngùng cho nên đều lấy anh làm cớ, nói anh muốn cùng anh ấy học Quân thể quyền, mới dẫn anh đến gặp anh ấy. Có một lần bọn anh nhìn thấy một băng đảng phóng xe cướp giật ở trên đường, anh rể anh lao lên quật ngã hai tên trên xe máy, mấy giây liền bắt được bọn chúng, một trên bị anh ấy bẻ gãy chân, một tên khác thì bị bẻ gãy tay, lúc ấy một vòng người xung quanh đều vỗ tay vì anh ấy lớn tiếng khen hay, hai mắt của chị anh cũng tỏa ra trái tim màu hồng, mà anh cũng bị cảm phục thật sâu, anh cảm thấy anh ấy quá đẹp trai."
"Mẹ anh là người vợ thứ hai của ba anh, cái người anh kia của anh luôn lo lắng bọn anh sẽ phân gia sản của anh ta, luôn rất căm thù bọn anh, ngày đó anh chạy về đến liền kiên quyết nói với anh ta, ông đây mới không thèm gia sản của anh, ông đây muốn làm đàn ông chân chính." Giang Ngư Chu cong môi cười cười, nghe thấy mình lúc đó thật buồn cười, "Sau đó anh thật sự thi đậu trường quân đội, khi đó anh rể và chị anh đã kết hôn, đồng thời có Giang Ninh, khéo hơn là, anh ấy đúng lúc là huấn luyện viên của anh lúc ở trường quân đội. Bởi vì tính chất công việc, anh ấy không thể thường xuyên về nhà, quan hệ với chị anh không tốt lắm, anh ấy thường xuyên nói với anh, làm công việc này phải tùy thời chuẩn bị hiến dâng cùng hi sinh, trong lòng anh lại nghĩ rất đơn giản, bởi vì không hiểu được tâm tình lúc đó của anh ấy, cảm thấy hiến dâng là lẽ đương nhiên, về phần hi sinh, anh cảm thấy trong thời đại hoà bình khả năng này cũng không lớn, cho nên, về sau khi anh ấy hi sinh khiến anh cảm thấy giống như nằm mơ......"
Giọng nói của anh lập tức hóa nhẹ nhàng, như đắm chìm trong chuyện cũ đau thương, Hướng Vãn nắm ngược tay anh, dùng sức siết chặt lại, "Em hiểu tâm tình này của anh, thật sự."
Giang Ngư Chu ngoái đầu lại nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch nhếch, "Anh đến bệnh viện gặp anh ấy lần cuối, anh ấy cứ nắm mãi tay anh, nói với anh, Giang Ninh, Giang Ninh...... Anh biết anh ấy muốn nói gì, cho nên anh đã cam đoan với anh ấy, anh sẽ dùng tính mạng của anh để bảo vệ Giang Ninh, xin anh ấy cứ yên tâm, anh vừa nói dứt lời, bàn tay nắm chặt anh liền buông lỏng. Lời hứa anh đáp ứng tại thời khắc anh ấy hấp hối, nhất định phải dùng toàn lực để thực hiện, mặc dù anh hận chị của anh, thế nhưng đối với Giang Ninh thật sự là ngậm trong miệng sợ tan, bạn bè bên cạnh anh đều nói, không biết chân tướng còn tưởng rằng đó là con gái của anh đấy. Cho nên, khi anh nghe thấy con gái của Ôn Hoa Bình đẩy Giang Ninh ra đường lớn, khiến con bé bị thương, anh quả thật bùng nổ......"
"Anh hận không thể giết đứa trẻ kia báo thù cho Giang Ninh, Ôn Hoa Bình nói một câu con bé không phải cố ý, anh liền như phát điên đánh ông một trận......"
Giang Ngư Chu bỗng nhiên trừng to mắt, Hướng Vãn chậm rãi bật cười trước dáng vẻ giật mình của anh, "Anh đừng thấy kì quái, lúc đó em ở ngay chỗ rẽ hành lang bệnh viện, dáng vẻ lúc đó của anh em đều thấy rất rõ ràng."
"Vậy em vì sao chưa hề đi ra giải thích với anh?"
"Em khi đó mới mười hai tuổi, mà lại bị bộ dạng của anh hù dọa, em nghĩ chú Giang làm sao lại trở nên đáng sợ như vậy, nếu em đi lên phía trước cùng chú ấy nói chuyện, chú ấy có thể trực tiếp xé nát em hay không."
"Lúc sau đó anh đã hoàn toàn không còn lí trí, bởi vì không biết Giang Ninh sẽ ra sao, nếu như nó có chuyện bất trắc gì, anh thẹn với linh hồn trên trời của anh rể anh." Giang Ngư Chu nói xong, dừng một chút, hỏi Hướng Vãn, "Lúc đó trong lòng em nhất định là rất khó chịu?"
Hướng Vãn thành thật gật đầu, "Hoàn toàn chính xác là rất khó chịu, em vừa khóc vừa tự nói với chính mình, mình không muốn trở thành người giống như chú ấy nữa, chú ấy là đồ đần, kẻ ngốc, sau đó em liền đi, trước khi đi vẫn không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái, ở trong lòng nói với anh, chú Giang, cháu hận chú."
"Anh xin lỗi." Thanh âm Giang Ngư Chu lập tức vang lên, nắm tay cô đặt tại ngực, "Anh đã khiến em thất vọng." Bởi vì trong lòng từng có trải nghiệm giống như cô mới có thể hiểu được bị người phá hủy tín ngưỡng là một chuyện tàn nhẫn và đau khổ đến mức nào, cho nên tiếng xin lỗi vào thời khắc này, so với lần trước đó, càng thêm thành khẩn, càng có thể cho thấy tâm ý của anh.
Hướng Vãn lắc đầu, "Đều đã qua, nghe anh nói nhiều chuyện trước kia như vậy, em có thể hiểu được loại tình cảm đặc thù của anh đối với Giang Ninh, cũng có thể hiểu được vì sao anh lại làm như vậy."
"Hướng Vãn....." Giang Ngư Chu cầm tay cô, đang ấp ủ cảm xúc muốn biểu đạt điều gì đó sâu sắc hơn, kết quả......
"Ăn cơm ăn cơm, haiz, mấy người này cả đám đều trốn đi đâu rồi."
Giang lão phu nhân lớn tiếng kêu lên trong phòng khách, việc lớn của Giang Ngư Chu bị phá hủy, cau mày, Hướng Vãn rút tay về, cười cười với anh, "Ăn cơm trước đi, chờ một lát lại nói."