Mười ngày sau, Giang Tâm Duyệt lấy dây chuyền đặt làm về. Về đến nhà, Ôn Hoa Bình và Giang Ninh đều không ở nhà, cuối năm, bà biết Ôn Hoa Bình tương đối bận rộn, chẳng qua Giang Ninh rốt cuộc là đang bận cái gì, trường học đều đã nghỉ. Giang Tâm Duyệt cất dây chuyền vào phòng, ở trên lầu gọi một cú điện thoại cho Giang Ninh.
Đầu bên kia thanh âm ồn ào, có vẻ như rất náo nhiệt, Giang Tâm Duyệt hỏi, "Ninh Ninh con ở đâu?"
Giọng Giang Ninh mang theo men say, "Mẹ quản con ở đâu, các người dù sao đều đã mặc kệ con."
Giang Tâm Duyệt nhíu mày, "Rốt cuộc ở đâu? Mẹ đi đón con."
"Con không quay về." Giang Ninh nói, "Trở về cũng không có người nào để ý con, con ở nhà Nghiên Nghiên, cứ như vậy."
Giang Tâm Duyệt gọi một cú điện thoại cho người bạn Nghiên Nghiên kia của Giang Ninh, đối phương hiển nhiên đang ở cùng với Giang Ninh, hoàn cảnh ồn ào như nhau, có điều sau khi xác định Giang Ninh ở nhà cô bạn kia, Giang Tâm Duyệt đã không còn lo lắng như vậy.
Sau khi xuống lầu, Giang Tâm Duyệt nói cho bảo mẫu, buổi tối làm ít cơm lại.
Ôn Hoa Bình về nhà lúc hơn chín giờ, Giang Tâm Duyệt đã tắm rửa xong, ở đầu giường thưởng thức sợi dây chuyền kia. Thấy ông vào cửa, lập tức nhảy xuống giường đưa cho ông nhìn, "Đây là chuẩn bị cho Hướng Vãn, nhìn đẹp không?"
Mặt mũi Ôn Hoa Bình tràn đầy mệt mỏi, có điều nghe được bà, vẻ mặt vẫn ngưng lại, đưa tay nhận lấy hộp dây chuyền trong tay bà, tinh tế xem tường tận. Sợi dây chuyền bạch kim chí ít khảm nạm không dưới mười viên kim cương, kim cương to to nhỏ nhỏ rải rác ngẫu nhiên, toàn bộ sợi dây chuyền xa hoa lại đẹp mắt.
"Nhìn đẹp không?" Giang Tâm Duyệt ở một bên hỏi.
"Đẹp mắt." Ôn Hoa Bình trả lời nói, "Da Tiểu Vãn tốt, người cũng xinh đẹp, con bé đeo lên nhất định nhìn rất đẹp." Con gái của ông chắc chắn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới này, đáng tiếc ông không thấy được.
Giang Tâm Duyệt kinh ngạc nhìn ông một cái, cảm giác bộ dạng của ông có chút không giống bình thường, ông còn đang vì chuyện Hướng Vãn không mời ông có mặt trong tiệc cưới mà khổ sở sao?
"Hoa Bình, anh thật sự không đi với em sao?"
Ôn Hoa Bình giống như không nghe thấy bà nói gì, biểu cảm sững sờ dừng ở giữa không trung, Giang Tâm Duyệt biết ông có tâm sự, quay người đặt dây chuyền sang một bên, "Em đi xả nước cho anh."
Sau khi Ôn Hoa Bình tắm xong cũng không lên giường ngủ, ông đến thư phòng, đến trước bàn sách, ông mở ra ngăn kéo, từ phía dưới một chồng văn kiện lấy ra một cuốn sổ nhỏ, sau khi lật ra, bên trong lộ ra một tấm hình.
Ngày xưa một nhà ba người, ngọt ngào lại hạnh phúc dựa sát vào nhau ở cổng sân chơi, ở giữa là con gái của ông, cô nhóc mới tám tuổi, mặc dù làn da ngăm đen, để tóc giống tomboy, nhưng trên mặt vẫn là tươi cười như hoa. Vợ trước của ông, không thể nói có bao nhiêu xinh đẹp, nhưng cần cù giản dị, khỏe mạnh hồng nhuận, thỉnh thoảng sẽ phát cáu mắng chửi người, nhưng lại chỉnh lí trong ngoài vẻn vẹn ngăn nắp. Ông, dân đi làm phổ thông ba mươi ba tuổi, công việc ổn định, thu nhập so với bên trên thì không bằng so với bên dưới lại có thừa, không có mưu sâu kế lớn gì, chỉ mong người một nhà bình an, không bệnh hoạn không tai nạn......
Khi đó ông vui vẻ thỏa mãn, gia đình hòa thuận, quan hệ với đồng nghiệp hòa hợp.
Có lẽ đời này của người đàn ông hiền lành này sẽ nghĩ mãi mà không rõ, ông ở trên đường giúp người làm niềm vui sẽ gây ra chuyện.
Lần đầu tiên giúp đại tiểu thư đuổi tên lưu manh kia đi, ông không nghĩ gì khác, chỉ là xuất phát từ tâm huyết của một người đàn ông chính trực, về sau nghe được chuyện cũ của đại tiểu thư, ông cảm thấy bà rất đáng thương, thân là người duy nhất biết chuyện, ông cảm thấy mình nên giúp đỡ đến cùng. Mỗi ngày ông đều hộ tống đại tiểu thư về nhà, khi ông nghe được tin đồn trong phòng giải khát, ông bắt đầu cảm thấy không đúng. Không thể tiếp tục như vậy, cái này đối với đại tiểu thư và ông đều không tốt, ông nói với mình. Khi một lần cuối cùng đưa bà về, ông nói với bà, cô vẫn nên thuê bảo tiêu đi, sau này tôi không thể tiễn cô được.
Đại tiểu thư dường như cũng hiểu rõ, gật đầu một cái nói, được.
Ngay lúc ông quay người muốn rời đi, đại tiểu thư đột nhiên từ phía sau ôm lấy ông, nói với ông: Cảm ơn anh, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn anh.
Nếu như nói ông từng sinh ra sai lầm gì đối với chuyện này, như vậy chính là tại thời khắc này trong lòng của ông khẽ lay động một chút. Nhưng ông rất nhanh đã chỉnh đốn xong tâm tư.
Có đôi khi con người thật sự là không thể phạm phải một chút sai lầm, cho dù chỉ là hơi động lòng một chút cũng sẽ nhận trừng phạt, về đến nhà ông đã bị vợ đẩy ra ngoài, theo đó còn có hành lí và quần áo của ông.
Từ đây ông không trở lại cái nhà kia nữa.
Nói đến li hôn, kì thật tất cả mọi người đều mang theo cảm xúc tức giận, bà không chịu tin tưởng ông, ông hận bà không chịu tin tưởng ông.
Dù ông li hôn nhưng vẫn luôn rất tốt với con gái, nhưng đứa bé kia đến cùng vẫn là hận ông. Ông muốn vãn hồi hình tượng người cha tốt của mình, cho nên thường xuyên đến thăm cô, đưa cô ra ngoài chơi, ông hi vọng cô có thể cùng Giang Ninh trở thành bạn đồng hành tốt.
Đáng tiếc không như mong muốn.
Bởi vì lòng riêng của ông, khiến Giang Ninh xảy ra chuyện, ông rất tự trách, nhưng ông cũng không cảm thấy Hướng Vãn sẽ xấu xa như vậy, cô vẫn luôn không cẩn thận, có lẽ chỉ là không thích Giang Ninh quấn lấy cô, động tác có hơi mạnh, cô tuyệt đối không phải cố ý.
Ông vẫn luôn cho là như vậy, cho đến khi không lâu trước đó, ông rốt cuộc mới ý thức được, mình ngay cả chút phỏng đoán ấy cũng đều là sai lầm.
Ông quá đáng thương đứa trẻ Giang Ninh kia, lòng đồng tình đã đánh lừa ông.
Nhớ lại đủ chuyện trước kia, lúc này mới rốt cuộc cảm nhận được, thái độ của ông đối với con gái mình tạo thành tổn thương lớn bao nhiêu, nhưng tất cả những thứ này không trách người khác được, là ông có mắt không tròng.
Bây giờ, con gái của ông sắp kết hôn, ông làm cha lại không thể lấy thân phận bình thường tham gia hôn lễ của cô, đây có lẽ là trừng phạt của ông trời đối với ông.
"Tiểu Vãn, ba sai rồi, ba có lỗi với con." Ôn Hoa Bình trong tay cầm tấm hình kia, đưa tay che lại mặt mình.
Sáng hôm sau, Giang Tâm Duyệt sau khi rời giường không thấy Ôn Hoa Bình, sau khi xuống lầu nhìn thấy ông ngồi trong phòng khách, một vali hành lí đặt cạnh ghế sô pha.
"Anh muốn đi công tác sao?" Giang Tâm Duyệt tò mò hỏi.
Ôn Hoa Bình nâng mắt lên, một đêm chưa ngủ, trong mắt của ông vằn vện tia máu, ông không nói lời nào, chỉ nhìn bà, Giang Tâm Duyệt cảm thấy ông dường như có lời muốn nói, đi qua lo lắng hỏi, "Anh sao thế?"
Ôn Hoa Bình lắc đầu, đôi con ngươi vẩn đục một chút cố định trên mặt bà, thanh âm của ông khàn khàn nhưng cũng nói ra mỗi câu mỗi chữ, "Tâm Duyệt, chúng ta li hôn đi." Ngay tại tối hôm qua, ông làm ra một quyết định kiên định, mặc dù trễ nhiều năm, hiện tại cũng không vãn hồi được gì, nhưng ông vẫn cảm thấy cần thiết.
Khuôn mặt Giang Tâm Duyệt đột nhiên cứng đờ, bà có chút ngoài ý muốn, lại tuyệt đối không khổ sở, những năm này ông cũng không vui, bà đều biết, "Anh quyết định xong rồi?" Bà nhẹ giọng hỏi.
"Cho dù Hướng Vãn không chịu nhận anh, anh cũng không thể để nó gọi anh là anh rể, không thể." Ôn Hoa Bình nói, ánh mắt thật sâu nhìn bà, "Xin em thành toàn cho anh một lần."
Giang Tâm Duyệt quay đầu, ông đã thu dọn xong hành lí, còn có thể nói gì.
"Được." Bà đồng ý.
"Cảm ơn em, Tâm Duyệt." Ôn Hoa Bình nói.
Giang Tâm Duyệt lắc đầu, nói, "Không, nên nói cảm ơn là em, cảm ơn anh đã làm bạn với em nhiều năm như vậy, cảm ơn anh."
Hai người nhìn nhau không nói gì, một lát sau Ôn Hoa Bình nói, "Em bảo trọng. Việc li hôn anh sẽ giải thích với ba mẹ." Ông nói xong cũng không quay đầu lại đi.
Trong phòng trống rỗng lại chỉ còn một mình Giang Tâm Duyệt, bà nhìn hoàn cảnh quen thuộc bốn phía, phảng phất lại trở lại lúc trước, cả đời này của bà nhất định cô độc sống quãng đời còn lại.
Lòng trống rỗng, nhưng cũng an tâm.
Ba ngày sau, bọn họ làm thủ tục li hôn, kết hôn mấy năm nay, thu nhập của bọn họ đều là mỗi người quản, Ôn Hoa Bình đương nhiên cũng sẽ không cần hết thảy của Giang Tâm Duyệt, không liên quan đến nuôi dưỡng con cái và phân chia tài sản nên thủ tục làm rất nhanh.
Lúc ăn cơm Giang Ngư Chu tiết lộ tin tức này cho Hướng Vãn, "Ba em và chị anh li hôn, hôm nay làm thủ tục."
Bàn tay nắm đũa của Hướng Vãn dừng lại, cô không hề nói gì, tiếp tục ăn hai miếng rồi gác lại, "Em đi tắm."
Chờ khi Giang Ngư Chu dọn dẹp xong bát đũa lên lầu, nhìn thấy Hướng Vãn khoanh tay đứng ở ban công phòng, trên người mặc áo ngủ rộng lớn, cứ như vậy đứng dưới đầu gió.
Giang Ngư Chu từ phía sau ôm lấy cô, "Cửa sổ cũng không đóng, không lạnh sao?"
Hướng Vãn không động đậy, Giang Ngư Chu nắm tay cô, giọng lạnh xuống, "Tay đều đã lạnh, cũng không biết trở về phòng, muốn mình chết cóng à." Anh tiến lên đóng cửa sổ, kéo lại màn cửa, khi quay lại bỏ hai tay Hướng Vãn vào trong áo lông cừu của mình.
"Ông ấy không cần thiết như vậy."
Một câu không đầu không đuôi Giang Ngư Chu vẫn nghe hiểu, cúi đầu hôn trán cô một cái, nói, "Chị anh nói, ông ấy không muốn trong hôn lễ bị em gọi là anh rể, như thế ông ấy cảm thấy rất xấu hổ."
"Em chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy." Hướng Vãn nói, cho dù cô không có ý định mời ông, nhưng cũng không đến nỗi làm ra chuyện không biết nên khóc hay cười như thế. "Em cũng không nghĩ đến ông ấy lại bởi vì nguyên nhân như vậy đi li hôn, thật nghĩ không ra."
"Anh nghĩ đó chẳng qua là ông ấy lấy cớ." Giang Ngư Chu nói, "Ông ấy là vì cầu được yên tâm. Lúc li hôn ông ấy cái gì cũng không cần, là sạch sẽ rời nhà, hiện tại mua một căn nhà hai phòng ở gần công ty, nếu em muốn đi thăm ông ấy, anh có thể đi giúp em hỏi địa chỉ."
"Không cần, em sẽ không đi." Hướng Vãn nói với anh.
Có một số tổn thương hình thành, cũng không phải là bạn tỉnh ngộ sẽ có thể bù đắp lại, thiếu thốn tình thương của cha, làm cha nhưng không tín nhiệm và hiểu lầm cô, hết lần này đến lần khác đứng ở góc độ đối lập đối đãi cô, đây đều là đau xót cô không cách nào quên được, làm một người ngoài cô có thể đồng tình với ông, nhưng làm con gái thì cô không thể tha thứ.
Giang Ngư Chu không nói gì, Hướng Vãn hỏi anh, "Có phải anh cảm thấy em không biết thông cảm?"
"Không." Giang Ngư Chu sờ sau gáy cô, thanh âm nhẹ nhàng nói, "Thân là cấp trên của ông ấy, anh thấy tiếc nuối với những gì ông ấy gặp phải, nhưng với tư cách là người đàn ông của em, anh hận không thể đánh cho ông ấy một trận, ông ấy thân là một người làm cha lại xử lý tình cảm, tình thân của mình bết bát như vậy, ông ấy thậm chí ngay cả con gái ruột của mình là tốt hay xấu cũng không phân rõ, để cho em chịu nhiều ấm ức như vậy, ngẫm lại anh liền tức giận."
Hướng Vãn không khỏi mỉm cười, cũng không biết người đàn ông này là cố ý đùa cô hay là thế nào, chẳng qua anh đã thành công bình phục tâm tình của cô. Hướng Vãn đưa tay sờ sờ lồng ngực anh, nói, "Sau này chúng ta cũng sinh một đứa con gái đi, nuôi dưỡng con bé như một cô công chúa, không để con bé chịu một chút ấm ức."
Hướng Vãn nghe nói như thế nhịn không được ngẩng đầu, "Anh muốn sinh con trai?" Thấy anh không nói lời nào, lại hừ một tiếng, nói, "Giang Ngư Chu anh trọng nam khinh nữ?"
Giang Ngư Chu rất chân thành nhìn cô mấy giây, trước khi cô bộc phát liền bật cười, "Sinh một đứa sao đủ, tối thiểu hai đứa, tốt nhất ba đứa, bốn đứa cũng có thể chịu được, năm đứa cũng không chê nhiều......"
Nói, Hướng Vãn liền bị anh ôm ném lên giường, "Anh làm gì?"
Giang Ngư Chu đè ép cô, cắn lỗ tai của cô, "Sinh con gái."
Hướng Vãn buồn cười, "Anh có cần gấp gáp như thế hay không?"
"Anh đương nhiên gấp, nhiệm vụ nặng nề, anh phải tranh thủ thời gian."
"Anh nhẹ chút, nhẹ chút....."
"Ừm, không được, vợ à, anh không được....."
Khốn nạn mà, dũng mãnh thiện chiến như thế, còn nói không được?