"Thứ tôi quan tâm là công việc, không phải cậu ta."
Chính vì ý kiến phản đối của Lozenro khiến cho chuyến công tác lần này từ ba ngày kéo dài thành năm ngày.
Mấy ngày sau, Cố An Tước đều ở trong khách sạn chờ đợi.
Đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà nhìn xuống dưới, bóng dáng người đàn ông phản chiếu qua cửa kính, lại không thể hoàn mỹ phác họa trọn vẹn mỹ thể người đàn ông.
Cố An Tước xoay cổ tay, dịch lỏng màu đổ sẫm trong cái ly lớn theo đó sóng sánh nghiêng mình, trượt lên hẳn miệng ly nhưng không nổi một giọt rơi ra ngoài.
Giọng nói của Kane vẫn vang lên đều đều.
"Lozenro hai mươi phút trước gửi thiệp mời. Nghe nói là mở vũ hội, anh có muốn đi không?"
Người đàn ông không đáp lại, mãi một lúc sau mới trả lời.
"Chỉ là vũ hội?"
Kane ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh, lưỡng lự một lúc. "Cậu ta còn để lại lời nhắn."
Dường như đây mới là câu trả lời anh cần, Cố An Tước lập tức quay người lại, cầm lấy tấm thiệp đọc dòng cuối cùng.
"Ngài Cố thân mến, nhớ cùng phu nhân đến thưởng tiệc vui nhé!"
...
"Chuyện lễ phục là như thế nào?"
"Con trai ngài Argo có lời mời, muốn phu nhân cùng Bộ trưởng tham gia vũ hội của cậu ấy."
Dương Ân từ sau lần bị Cố An Tước cảnh cáo không dám bước ra khỏi phòng nửa bước. Cho đến khi được trợ lý của anh đem lễ phục đến, cô ta vẫn không tin.
"Ngài Cố thật sự muốn tôi đi dự tiệc cùng anh ấy à?"
"Nếu không thì sao?"
Dương Ân giật mình bật dậy khỏi ghế khi nhìn thấy người vừa nhắc khỏi miệng bất thình lình xuất hiện trước mặt.
Cố An Tước phất tay, người trợ lý kia biết ý lập tức rời khỏi. Người đàn ông thả tay vào túi quần, nhìn đống lễ phục đủ kiểu dáng và màu sắc ở trước mặt Dương Ân, lạnh giọng nói.
"Tự biết chừng mực, hiểu?"
Dương Ân nuốt nước bọt, khẽ gật đầu.
...
Bảy giờ tối, tại Rose Garden Palace nằm cạnh Đại sứ quán Mỹ.
Bữa tiệc của các nhà chính trị gia không sôi nổi về vấn đề mua bán như các bữa tiệc giao lưu dành cho thương nhân.
Dương Ân cố gắng thích nghi với một thế giới gần như không thuộc về mình. Nhưng cô ta lại khá vui vẻ, vì hôm nay chỉ có hai người họ, giống như mọi người nhìn vào là một cặp vợ chồng hạnh phúc, không có sự xuất hiện của bất cứ "người ngoài" nào khác.
"Yo, ngài Bộ trưởng đến rồi!"
Thoáng thấy có người phát hiện, Dương Ân vội vã muốn nắm lấy cánh tay Cố An Tước để chứng thực danh phận phu nhân của mình. Chỉ tiếc là anh không cho cô bất kỳ cơ hội nào cả, hết cách cô ta đành phải đứng nép phía sau lưng người đàn ông, nhiệt tình chào hỏi với mọi người.
Cố An Tước tiến lên trước bắt tay, vị phu nhân của người kia cũng thắm thiết đến hỏi chuyện Dương Ân.
"Cố phu nhân, lần đầu gặp mặt, không biết quý danh của tiểu thư là gì?"
Nghe ba chữ "Cố phu nhân", khóe miệng Dương Ân không kìm được mà kéo cao, thâm tâm vui sướng e thẹn đáp.
"Tôi là Dương Ân."
Người kia lập tức cười giòn tan. "Cố phu nhân quả nhiên cao quý hơn người, đến tên cũng đẹp như vậy. Nghe nói hai người vừa kết hôn, không biết sau này dự định thế nào?"
Cô ta biết đối phương đang nhắc đến chuyện con cái, không khỏi liếc mắt nhìn Cố An Tước.
"Chuyện sau này, vẫn nên hỏi ý kiến của ngài ấy thì hơn..."
Vị phu nhân lập tức vỗ nhẹ một cái lên mu bàn tay Dương Ân, kéo cô ra xa vài bước, nhỏ giọng nói.
"Chuyện này còn cần bàn bạc sao? Tính toán không bằng tranh thủ, chi bằng tối hôm nay hành sự luôn?"
Dương Ân tròn mắt nhìn vị phu nhân kia, chỉ thấy đối phương lén lút nhét vào tay cô một ly rượu đã được chuẩn bị sẵn, nháy mắt ra ám hiệu.
Nửa phút sau, Dương Ân do dự cầm lấy ly rượu đưa cho Cố An Tước, trong lòng thầm nhủ anh chắc chắn sẽ không nể mặt mình mà nhận lấy.
Nhưng không ngờ người đàn ông lại ngửa cổ cạn sạch, cũng không ngờ chỉ trong vòng mười mấy phút sau đó... anh đã thật sự ở trên giường của cô mê man không một chút cảnh giác.
"Ân Ân..." Cố An Tước đột nhiên sát lại gần, ngay bên tai cô thấp giọng thì thào hai chữ. Trái tim Dương Ân lập tức như muốn nổ tung, cô cố gắng bình tĩnh hít thở, trong lòng như có ngàn vạn pháo bông rực rỡ trên bầu trời đêm.
Cố An Tước trượt tay xuống gò má cô, hành động quyến rũ ôn nhu mân mê gương mặt trắng mịn.
Vốn dĩ Dương Ân còn đang chìm đắm trong cơn đê mê, nhưng lời tiếp theo của Cố An Tước hệt như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt.
"Vãn Vãn không trang điểm..."
Có lẽ anh uống quá nhiều rượu, trước mặt dù không còn tỉnh táo nhưng vẫn có thể phân biệt người phụ nữ trước mặt khiến anh ghét bỏ đến mức nào.
Anh càng nói càng say mê, sau đó lại tự mường tượng ra gương mặt của Hà Tiểu Vãn.
"... dù vậy, da vẫn rất mịn... má rất hồng, lần nào bị tôi hôn xong cũng đỏ ửng cả lên..."
Dương Ân trừng mắt nhìn anh, sững người bao nhiêu lâu cũng không thể chấp nhận nổi sự thật anh đang bên cạnh cô mà vẫn có thể nói về người phụ nữ khác không chút kiêng dè nào như thế được.
Cô dùng sức đẩy anh, người đàn ông trước mặt như muốn ép Dương Ân phải nhìn thẳng vào thực tại.
Trong lòng Cố An Tước chỉ có duy nhất Hà Tiểu Vãn.
Dương Ân căm hận nhìn anh, đau đớn nói. "Anh có biết bản thân nói những lời đó sẽ khiến tôi khó chịu thế nào không?"
Ngay lúc này, đôi mắt thâm thúy của anh không hề dực tình như ban nãy nữa, trong chốc lát đổi thành vẻ lạnh nhạt xa cách. Cố An Tước chống tay ngồi dậy, đứng bên mép giường, giọng anh không mang một chút ít độ ấm.
"Khó chịu thì rời khỏi giường tôi, không ai bắt cô leo lên."