- Không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ nói có thể mắt nó không nhìn thấy được.
Lâm Thiến nghe xong cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, cô không tin tưởng vào điều đó, gấp gáp mở miệng muốn nói lại không ngờ cơn ho ập tới nôn ra máu đỏ dọa Khang Lâm hoảng một trận.
Tỉnh dậy trong phòng bệnh, Lâm Thiến nghiêng đầu nhìn kim truyền đang cắm trên tay không nghĩ ngợi rút ra. Đầu mũi tiêm mang theo máu tươi được Lâm Thiến đặt cẩn thận trên giường.
Tinh thần cô tốt hơn, đầu không còn đau như hôm qua nữa. Vừa mới ngồi dậy từ giường, bên ngoài một cô y tá đi vào, cô nàng đảo mắt nhìn lên đầu giường sắc mặt lập tức đen thui:
- Cô làm gì vậy? Tính tự tử à, sao lại rút kim truyền ra.
Lâm Thiến bị quát không cảm thấy khó chịu ngược lại còn thấy ấm áp. Cô cười nhẹ đáp:
- Làm gì nghiêm trọng như vậy, tôi rất ổn.
- Cô biết hôm qua lúc cô được đưa vào phòng cấp cứu đã nguy hiểm thế nào không? Suýt nữa mất mạng rồi đấy.
Một lần nữa hai chữ "cấp cứu" đánh mạnh vào đầu Lâm Thiến, cô nhớ ra được nguyên nhân mình đến đây làm gì. Lâm Thiến thấy cô y tá ngậm miệng lại há miệng nói rất nhiều nhưng cô một chữ cũng nghe không rõ. Lúc này cô chỉ có một suy nghĩ thôi...
Anh Dực, Dực của cô như thế nào rồi?
Y tá thấy Lâm Thiến xuống giường không nhịn được nói to.
ads
- Này cô, cô còn chưa khỏe đâu đấy.
Lâm Thiến muốn ra ngoài nhưng bị cô y tá tràn đầy nhiệt huyết nghề nghiệp giữ lại, cô không biết làm sao luống cuống vô cùng.
Y tá gương mặt khó coi, cô ta mấy năm nay làm ở đây có nhiều bệnh nhân trốn viện, không muốn uống thuốc hay ngoan cố coi thường sức khoẻ của mình đều bị cô ta không khách khí làm hẳn một bài thuyết giáo cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngậm mồm ngồi xuống.
Còn không có tiền nằm viện... vậy thì cô ta cũng đâu giữ người ta ở lại được. Trường hợp này ngoại lệ.
Nhưng người trước mặt này đã trả tiền viện phí trước rồi, đương nhiên nhận tiền phải có trách nhiệm. Một hai nhất quyết không cho người bệnh nhân này bước xuống giường.
- Chồng tôi còn nằm ở đây... tôi muốn gặp anh ấy.
Lâm Thiến không nhượng bộ, cô vốn không có nhiều thời gian, chết đối với cô là sớm muộn, còn anh... anh thế nào cô giờ cũng chưa biết.
Anh đau... cô còn đau hơn gấp trăm lần.
- Chồng cô tên gì? Tôi giúp cô xem giúp bệnh tình của anh ta, còn cô thì nằm nghỉ ngơi đi.
Lâm Thiến không biết bệnh viện lại phiền phức như vậy, muốn đi cũng không đi được. Nghĩ thế nào cô cầm lấy bộ quần áo của mình được gấp gọn trên tủ đầu giường, móc lấy số tiền ít ỏi sót lại từ lần vào viện trước đưa cho cô y tá.
- Tôi trả chị tiền viện trước.
Là sợ cô không thanh toán tiền viện nên không cho cô đi.
Y tá ngẩn ngơ cầm tiền trong tay, lát sau mới hiểu Lâm Thiến nghĩ gì. Cô ta cầm tiền nhét trở lại tay Lâm Thiến, khẽ thở dài.
- Đã có người trả tiền rồi, nếu cô cần đi vậy thì đi đi.
Cô ta cũng chỉ muốn tốt cho bệnh nhân, nếu bệnh nhân không cần cô ta cũng không để ý.
Lâm Thiến cúi đầu cảm ơn y tá, rồi lại hỏi.
- Anh ấy tên Trần Dực, tối qua mới cấp cứu cô có thể giúp tôi xem anh ấy nằm ở phòng nào không?
- Được, tôi xuống kia xem giúp cô, lưu điện số điện thoại vào đây lát tôi gọi tới.
Y tá có được số điện thoại của Lâm Thiến thì quay người đi. Lâm Thiến đợi không lâu, chỉ năm phút sau điện thoại đã rung lên có tin nhắn.
Cô cúi đầu đọc tin rồi vội vàng gửi lại hai chữ cảm ơn. Đi men theo hành lang vắng vẻ, Lâm Thiến đứng trước phòng bệnh của anh, chần chừ không lâu thì đưa tay mở cửa.
Trong phòng không có ai, Lâm Thiến nhìn tới trên giường, một người đàn ông đang an tĩnh ngủ, anh mặc bộ quần áo bệnh nhân nhưng như thế nào vẫn không che đi được sự lạnh lùng xa cách.
Lâm Thiến không nhịn được tiến tới gần anh, tim nhói lên khi nhìn tới dải băng gạc màu trắng băng lại che đi đôi mắt đen sâu thẳm.
Cô càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, người này sẽ không thể nhìn thấy được nữa ư?
Cô còn nghĩ lúc cô sắp chết sẽ tới để anh nhìn cô một lát, cô lúc ấy sẽ nở nụ cười, cười như thể cô không trách anh, không nghĩ tới những việc anh đã làm tổn thương cô.
Nhưng ai biết, đột ngột như vậy đã không thể nhìn thấy gì nữa. Lâm Thiến cảm thấy bị bệnh thế nào cũng không đáng sợ bằng việc mất đi ánh sáng. Hay là cô cảm thấy như vậy vì cô yêu anh quá, cái gì cũng nghĩ cho anh.
Đứng trên đầu giường, Lâm Thiến nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mái tóc ngắn mềm mại của anh, giọng thủ thỉ tâm sự.
- Dực, không nhìn thấy cũng tốt phải không? Sẽ không nhìn thấy Châu Ngọc hạnh phúc thế nào, sẽ không phải đau nữa.
Chí ít như thế sẽ không ôm cô trong lòng mà gọi tên người con gái khác phải không?
Người nằm trên giường ngón tay hơi động, Lâm Thiến kinh hãi lùi lại phía sau nhưng như thế không hề có tác dụng, anh rõ ràng đang tỉnh dậy.
Trần Dực thấy toàn thân đau nhức, vô lực. Mùi thuốc khử trùng khó ngửi quanh quẩn nơi đầu mũi khiến anh thấy vô cùng khó chịu.
Mí mắt nặng trĩu phải mất rất nhiều sức mới mở được ra, kết quả anh không nhìn thấy gì, trước mắt hoàn toàn là một màn đen kịt, màu đen này cứ như một con quái vật to lớn cắn nuốt hết mọi ánh sáng quanh anh cuối cùng trả lại bóng tối đáng sợ.
Trần Dực trở nên kích động, anh cố gắng xua đi con quái vật quái ác ấy, muốn nó tránh xa anh một chút nhưng tại sao nó luôn trung thành đứng cạnh anh.
Anh không chịu nổi sự im lặng của người khác đối với mình, cũng không chịu nổi bóng tối bủa vây thế này....
Đồ vật trong phòng tất cả đều bị anh làm đổ vỡ, trong không gian nhỏ hẹp vang lên từng đợt chói tai nhức óc.
Lâm Thiến ôm ngực không dám thở mạnh, gương mặt nhỏ nhắn đã sợ tới tái mét, cô chưa bao giờ thấy anh hành động như thế, ngay cả lúc tức giận nhất cũng không mất kiểm soát thế này.
Cô cảm thấy may mắn vì sức khoẻ mình đã khá hơn, nếu không bây giờ nhất định sẽ ho khan từng trận chắc chắn sẽ kích động đến anh.
Lâm Thiến đứng yên bởi lẽ anh chưa làm tổn thương bản thân mình, nhưng chỉ giây tiếp theo Trần Dực đã không nhịn được giận dữ muốn giật lấy dải băng trắng trước mắt mình.
Sống trong bóng tối thế này Trần Dực luôn cảm giác bản thân bị gọng kìm mạnh mẽ trói yên tại vị trí, mặc dù có thể đi nhưng lại không thể xác định được phương hướng chính xác.
Cảm giác này khiến anh vừa hoảng loạn, bức bách vừa không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra với mình. Nội tâm đang hỗn loạn không yên, không biết từ khi nào đằng sau xuất hiện một vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
Trần Dực ngẩn người ra một lúc, mọi hành động điên rồ đã ngừng lại, hơi thở ấm áp của người đằng sau phả lên lưng anh khiến anh bình tĩnh lại, ít nhất hình như ở nơi đáng sợ này không chỉ có mình anh lạc lõng, mình anh cô độc, từ sâu trong tâm hồn như có một thứ mềm mại xoa dịu sự bức bách khó chịu của anh.
- Anh Dực, anh đừng sợ, yên tâm đi ở nơi tối tăm này luôn có em. Em sẽ đợi anh ở trong bóng tối, nhắm mắt lại rồi cũng không cần lo lắng nữa, em hiện đang ở cùng anh rồi.