Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 26: 26




Tháng 11, tuyết rơi dày đặc trên khắp các mái nhà, mọi con phố đều bị bao phủ bởi một màu trắng xoá, giao thông bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Hà Tịch gần đây bắt đầu đón xe bus đi học, không dùng xe đạp nữa.

Đợt tuyết đầu mùa cô bị ốm một trận, phải bỏ học mất mấy ngày liền.

Mẹ cô phàn nàn, không biết cô giống ai mà sức khoẻ lại kém như thế?
Lịch học muộn hơn, nhưng Hà Tịch vẫn đến trường từ rất sớm.

Cô ra khỏi nhà từ khi trời mới tờ mờ sáng, đặt chân đến cổng trường thì trời đã sáng hẳn.

Giờ này căng tin đã đón kha khá học sinh, đa số là khối 12.

Họ cũng giống như cô, liều mạng học hành, có người vừa ăn vừa đọc sách.

Lại có người vò đầu bứt tai bấm máy tính, bánh đã nguội lạnh nhưng vẫn không thèm để ý.

Lòng cô cũng không ngừng thôi thúc, còn mấy tháng nữa kỳ thi tốt nghiệp sẽ đến.

Cô đã quyết định sẽ thi vào trường đại học trọng điểm của cả nước.

Mẹ cô rất ủng hộ, thầy cô cũng vô cùng chú ý bồi dưỡng cho cô.
Hà Tịch ăn xong bữa sáng liền trở về lớp học.

Tuần này đến phiên trực nhật của bàn cô và Tào Thanh.

Cô đặt đồ xuống ghế, bắt đầu mở cửa sổ, sắp xếp lại bàn ghế.

Chiếc bảng chằng chịt phấn trắng được cô lau kỹ càng.

Phần góc trên cùng hơi cao, Hà Tịch vất vả nhón chân nhưng vẫn không thể tới.

Một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi, bàn tay thon dài cầm theo tấm khăn chà xát sạch sẽ phần góc kia.

Giọng nói vang lên từ phía đỉnh đầu:
- Cậu làm hết rồi thì việc đâu để bọn tôi làm nữa?
Hai bàn đâu phải chỉ có mình cô? Vất vả thế làm gì?
Cô quay đầu lại, Dương Minh còn chưa kịp lùi về sau liền bị trán cô đập mạnh vào cằm.

Hà Tịch nhìn cậu xoa xoa cằm, thở dài nói:
- Cậu đứng gần tôi vậy làm gì?
- Tôi cứ thích đứng gần cậu đấy!
Châu Bích vừa bước vào lớp liền thấy một cảnh này, cô cúi đầu đi về chỗ.

Hà Tịch nói với cô mấy câu, nhưng cô hình như không được vui cho lắm.

Thấy cô đã vệ sinh lớp sạch sẽ, Châu Bích nhận ngày mai sẽ đến sớm hơn để trực nhật.
- Ừ, tùy cậu vậy.
Gần đây để đáp ứng nhu cầu của học sinh trong trường mà thư viện mở cả ngày lẫn đêm, không quy định giờ giấc.

Hà Tịch đi sớm về khuya, mẹ Hà rất lo lắng, nhất định chờ cô về rồi mới đi ngủ.


Buổi sáng, Hà Tịch ăn xong liền xách cặp lên định đi.

Mẹ Hà giữ cô lại, nghiêm túc nói chuyện.
- Con học thêm đến 9 giờ tối, rồi lại vùi mặt ở thư viện thêm 2 tiếng.

Chẳng lẽ con không thể về nhà học được sao?
Bà nghe nói gần đây bên ngoài có rất nhiều kẻ bất bình thường.

Cô là con gái, một thân một mình đi về khuya, thật sự là không cách nào yên tâm nổi.
Hà Tịch cũng hết cách.

Không biết vì lý do gì mà khi cô ngồi ở đó chỉ số tập trung bỗng được nâng cao, cực kỳ thích hợp để ôn bài.

Cô an ủi mẹ:
- Mẹ yên tâm đi.

Con ngồi xe bus rất an toàn, cũng sẽ cố gắng để về sớm.
Tử Lý nhiều ngày nay bị lây nhiễm sự nghiêm túc của cô, thấy chăm chỉ hẳn ra.

Giờ phút này cả cô và Tử Lý đều ngồi im lặng giải bài tập.

Đôi lúc sẽ cùng nhau trao đổi một vài vấn đề.

Dương Minh ôm sách đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
- Cậu cũng ở lại học à?
- Đúng vậy.
Nhìn thấy cô liều mạng như vậy, cậu cảm thấy thời gian qua đã quá buông thả, thật có lỗi với bản thân và tương lai.
Một người nữa bước tới ngồi cạnh Tử Lý.

Ban nãy khi nghe thấy Dương Minh nói chuyện với Tống Đại Nghĩa, Châu Bích biết được cậu sẽ tới thư viện nên ngỏ ý đi cùng.

Vậy là những ngày sau đó, cả bốn người thường xuyên đi chung, học chung một chỗ.

Giống như hiệu ứng domino vậy, một người rồi lại kéo theo một người khác.

Kết quả có thêm cả Hàn Lập và Âu Tuấn đến học chung.
Không khí lạnh từ phía bắc không ngừng tràn về.

Hà Tịch run rẩy đi trên hành lang.

Tử Lý ôm lấy cô, vừa đi vừa không ngừng than:
- Lạnh thật đó! Mỗi buổi sáng thức dậy đều là cực hình, phải rời khỏi chăn ấm đêm êm rồi bạt mạng lết đến trường...
Dương Minh bất thình lình xuất hiện trước mặt bọn họ, cậu không quay đầu lại nên không biết họ đang đi phía sau.

Hà Tịch chú ý đến đôi găng tay len màu đỏ, hình như là đôi mà cô đã tặng cậu năm ngoái.

Nghĩ lại khoảng thời gian đó cũng thật buồn cười.
Tử Lý không biết chuyện gì, vô tư gọi cậu:
- Dương Minh, găng tay đẹp đấy!
Dương Minh nghe tiếng liền quay lại, thấy bọn cô liền mỉm cười.
- Đẹp đúng không? Tôi được tặng đấy!
Lời như đang nói với Tử Lý nhưng ánh mắt lại hướng về Hà Tịch.


Hà Tịch bị chọc cười, Dương Minh cũng vì thế mà cười theo.
Giữa tháng mười một là sinh nhật của cô, chỉ có điều cô không thường tổ chức sinh nhật.

Cô cũng đã quen với điều này, từ bé mẹ Hà vẫn luôn bận rộn, nhiều khi còn quên mất ngày sinh của Hà Tịch, nhưng Hà Tịch không để tâm lắm.

Cô không nói tới cũng không ai hỏi, vốn tưởng mọi chuyện sẽ lặng lẽ trôi qua như thế.
Bỗng một sáng chủ nhật, khi Hà Tịch còn chưa xuống giường liền nhận được tin nhắn từ Dương Minh.

Cậu nói đang đứng đợi ở ngoài ngõ nhà cô, còn nhắc cô mặc thật nhiều áo, đeo giày thật ấm.

Hà Tịch không biết chuyện gì nhưng vẫn làm theo.

Đánh răng rửa mặt rồi thay đồ.

Mẹ Hà thấy lạ liền hỏi:
- Con ra ngoài sao?
- Vâng.

Bạn con đang chờ.
Khi Hà Tịch ra đến đầu ngõ, Dương Minh thấy cô liền vẫy tay gọi.

Nhìn thứ trước mặt mà cô tin không nổi.
- Cậu đi cái này đến đây?
- Đúng vậy, chiếc moto này trông thế nào? Rất ngầu đúng không?
Cậu hất cằm về phía sau, nói cô mau lên đi.

Hà Tịch nghi ngờ.

Cậu thúc giục:
- Lên nhanh đi.

Tôi đưa cậu đến một nơi.
Dương Minh lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm, sau đó đội lên cho cô.

Cô đánh liều leo lên xe.

Chiếc xe khá cao, khi ngồi lên có cảm giác không an toàn lắm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô được người ta chở bằng moto.

Chiếc xe đột ngột chuyển động khiến Hà Tịch đập mạnh vào lưng của cậu.

Cô có chút hoảng hốt.

Dương Minh kéo tay cô vòng qua bụng mình.
- Ôm chặt vào, tôi đi nhanh lắm đấy.
Hà Tịch không còn cách nào chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, vòng hai tay ôm chặt lấy cậu.

Chiếc moto chạy bon bon trên đường, chẳng mấy chốc mà ra khỏi những đoạn đường quen thuộc.

Cô rất tò mò, không biết là cậu sẽ đưa mình đi đâu.
Rất lâu, rất lau sau đó, tiếng sóng biển truyền vào tai, một vùng biển lớn hiện ra trước mắt.


Hà Tịch ngỡ ngàng, trong lòng nhộn nhịp.

Dương Minh quan tâm hỏi:
- Có lạnh lắm không?
- Không lạnh!
Cậu dừng xe bên đường, sau đó dắt cô xuống bãi biển.

Sóng không ngừng đánh vào bờ, thi thoảng đưa những vỏ sò, vỏ ốc rỗng vào, thi thoảng lại kéo chúng đi.

Bọt biển trắng xoá như màu tuyết.

Hà Tịch nhặt lấy một hòn đá màu xanh dương, dường như không phải là đá, mà là mảnh thủy tinh bị bào mòn rồi trở nên tròn trịa như thế này.

Dương Minh cầm một chiếc vỏ sò thật lớn đưa lên tai.

Người ta nói làm vậy có thể nghe được tiếng gọi của biển.

Hà Tịch tò mò hỏi:
- Cậu nghe được gì không?
Cậu không nói gì, nhưng đưa vỏ sò lên tai cô.

Hà Tịch nhắm mắt lắng nghe, tiếng gió vù vù truyền trong tai.

Cô nhặt một vài hòn đá khác rồi để vào trong túi.

Dương Minh thấy vậy liền ngăn lại.
- Đừng nhặt nữa, mau đeo găng tay vào.

Tay cậu sắp lạnh cóng rồi kìa.
Nói xong liền kéo cô chạy đi.

Bên cạnh tiếng gió thổi bên tai, cô cơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển gọi mời.

Ít khi cô có dịp ra biển, nếu là mùa hè thì có lẽ nơi đây còn đẹp hơn.

Dương Minh đưa cô đến một nhà hàng gần đó.

Bọn họ đi đến đây đã tốn mấy tiếng đồng hồ, mải ngắm biển suýt nữa đã quên mất giờ cơm trưa.
Hà Tịch có thể ăn những được một vài loại hải sản khác.

Dương Minh theo ý của cô gọi đồ ăn.

Trong lúc chờ, Hà Tịch đi rửa tay.

Tay của cô vì chạm vào nước biển mà bị lạnh.

Dương Minh lấy ra một túi giữ nhiệt để vào trong túi, đợi đến khi ấm liền đưa cho cô.

Hà Tịch nhận lấy.

Chạm nhẹ qua da thịt của cậu, cô thốt lên:
- Tay cậu ấm quá!
Thế là Dương Minh thuận tay giữ lấy, dùng tay mình ủ ấm tay cô.

Cậu nhìn cô, hai mắt đầy ý cười.

Đến khi thức ăn được mang ra, cậu mới buông ra.

Tay cô đã ấm lên nhiều, không còn lạnh như trước.
Buổi chiều, bọn họ cùng nhau đi thăm thủy cung.


Sau đó, Dương Minh đưa cô đi theo một con đường mòn lên một sườn đồi cao, qua mấy mỏm đá lớn, một ngọn tháp hiện ra trước mặt.
- Hải đăng?
- Đúng vậy.
Trời sậm tối, bọn họ đứng trên ngọn hải đăng cao vút.

Ở nơi này không bị ô nhiễm ánh sáng, trời sao hiện ra rõ hơn bao giờ hết.

Dải Milky Way đầy màu sắc chưa từng đẹp như thế.

Khung cảnh trên cao khiến cô choáng váng.

Một vệt sáng lướt sao bầu trời.
Dương Minh đứng bên cạnh nói:
- Sinh nhật vui vẻ!
Nghe nói ước nguyện khi sao băng xuất hiện có thể trở thành sự thật.
Hà Tịch vội vàng chắp tay, nhắm chặt mắt lại.
- Tuổi 18, mong cuộc sống sẽ đối xử với chúng ta thật dịu dàng.

Mong những người thân yêu khoẻ mạnh, có được hạnh phúc, tương lai thuận lợi.
Cô mở mắt, cười tươi nhìn cậu.

Dương Minh cũng bất giác nhếch môi cười theo.

Cậu xích lại gần hơn.

Hà Tịch cảm giác được xung quanh như ấm lên.

Tia sáng của ngọn hải đăng hướng về ngoài biển xa xăm.

Ánh trăng và sao phải chiếu trên mặt nước, nhìn thế này thật khó phân biệt đâu là biển đâu là bầu trời.
- Cậu biết không? Mẹ và bố tôi lần đầu tiên gặp nhau là ở đây.
Hà Tịch không ngờ là có chuyện như thế này.

Dương Minh kể lại rằng khi đó họ cũng chỉ là những chàng trai, cô gái 18 - 19 tuổi.

Nơi này chỉ là một ngôi làng biển bình thường, hầu hết mọi người quanh năm đều ra khơi đánh cá.

Ngọn hải đăng này đã sừng sững đứng đây mười mấy năm, còn chứng kiến cuộc gặp gỡ đầu tiên của bố mẹ cậu.

Bố cậu vào cuối tuần thường cầm máy ảnh chạy ra đây.

Mẹ cậu là nơi từ khác đi tham quan, vốn điểm đến không phải ở đây những giữa đừng xe bị hỏng.

Hai người mới có cơ hội gặp nhau.

Nghe cậu kể xong, Hà Tịch cảm thán:
- Rất lãng mạn!
Có những sự tình cờ lại là sự sắp đặt của số phận.
Cô nhìn cậu rất lâu rồi mới cất giọng nhỏ nhẹ:
- Dương Minh!
- Sao thế?
- Cảm ơn cậu! Đây là món quà đẹp nhất mà tôi từng được nhận!
Cô không ngờ sinh nhật lại được cùng cậu ra biển, cùng cậu đứng trên ngọn hải đăng để ngắm nhìn trời sao.

Cảm giác thật khó tả, vừa ngất ngây vừa như rót mật vào tim.

Khoảnh khắc này cô sẽ cẩn thận mà gìn giữ trong lòng, không bao giờ quên.

Giờ đây cô cảm thấy, được cậu đối xử tốt là một điều thật may mắn.