“Này, hai người đang nói chuyện bí mật gì đó? Đây là gì mà gói đẹp thế?” Hai người đều không phát hiện ra Lục Kỳ đã đến từ lúc nào, cậu ta cũng không xem mình là người ngoài, đi đến liền đoạt lấy hộp quà trong tay Cố Chiếu. Thẩm Quyết Tinh còn chưa lên tiếng đã tự ý mở hộp ra.
Bên trong đúng như Thẩm Quyết Tinh dự đoán, là một cây bút, một cây bút máy màu trắng.
“Yo, đây có phải là tín vật đính ước không vậy?” Lục Kỳ tính cách tùy tiện, miệng không che chắn nên không hề thấy những gì mình nói có vấn đề.
“Trả lại cho cậu ấy.” Lông mày Thẩm Quyết Tinh nhíu chặt hơn.
“Tại sao vậy, người ta đã tặng thì cậu cứ nhận đi, cũng là ý tốt thôi mà.” Đối với những người yêu mến mình, trước giờ Thẩm Quyết Tinh luôn áp dụng sách lược tuyệt không để lại cho đối phương một tia hi vọng nào. Lục Kỳ không giống như vậy, tuổi còn nhỏ đã treo câu “Từ xưa phong lưu đa tài tuấn” ngay đầu môi, gặp nữ sinh nào cũng rất hòa hợp, nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật hải vương trong trường.
Thẩm Quyết Tinh không nói nhảm với cậu ta, đoạt lấy chiếc hộp kia rồi nhét lại vào tay Cố Chiếu.
“Thật ngại quá, tôi quen dùng bút bi hơn.” Anh nói xong trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi lớp học.
Lục Kỳ sờ sờ cái mũi, nhìn Cố Chiếu im lặng như pho tượng, cậu ta nói: “Thôi, cậu liệu xem có thể mang đi trả không, nếu không trả được… cứ tự mình giữ lấy mà dùng đi.” Sau đó cũng đuổi theo Thẩm Quyết Tinh đi ra ngoài.
Bị khúc nhạc đệm nho nhỏ này ảnh hưởng, mãi đến buổi chiều khi bọn họ chụp bức ảnh tốt nghiệp trung học này, khuôn mặt Thẩm Quyết Tinh vẫn trầm xuống.
Không phải anh không hiểu chuyện “thích” này là gì, thiếu niên hoài xuân, tình đậu sơ khai cũng là nhân chi thường tình. Nhưng anh không thể hiểu nổi vì sao Cố Chiếu lại thích mình.
Lúc đó anh thậm chí còn có một loại cảm giác… bị phản bội.
Dời mắt khỏi gương mặt mình, theo bản năng Thẩm Quyết Tinh đi tìm vị trí của chủ nhân của bức ảnh này, Cố Chiếu.
Nữ sinh đứng ở hai hàng đầu tiên, bởi vì dáng người nhỏ nhắn, Cố Chiếu đứng ở rìa của hàng đầu tiên. Vẫn như mọi khi, đuôi ngựa buộc thấp, tóc mái thật dày che trước trán. Ánh mặt trời chiếu khắp những nơi khác, chỉ riêng cô phảng phất như bị mây đen che phủ.
Có lẽ ít nhiều cũng có một phần nguyên nhân là ở anh.
Cố Chiếu đợi một lúc, Thẩm Quyết Tinh liền cầm quần áo lại gõ cửa phòng tắm một lần nữa.
Cô cẩn thận giấu thân thể ở sau cánh cửa, hé ra một khe cửa thật nhỏ, tay chìa ra ngoài.
“Đưa cho tôi…”
Khi quần áo được giao đến tay Cố Chiếu, ngón tay Thẩm Quyết Tinh không thể tránh né mà chạm vào lòng bàn tay cô. Cố Chiếu nhanh chóng rụt tay lại như bị bỏng, hoàn toàn xuất phát từ phản xạ có điều kiện, thuận tay đóng cửa lại. Bởi vì lực quá mạnh, ngay lập tức phát ra một tiếng vang lớn giữa đêm khuya.
“Cảm ơn, cậu, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Quyết Tinh nhướng mày, thu tay không về, nói: “Ừ. Sau này có việc gì… cứ gọi tôi, không cần ngại ngùng làm gì.”
Cố Chiếu đang mặc quần áo liền khựng lại, động tác cài cúc cũng trở nên chậm chạp. Cô nhắm mắt, cơ hồ tuyệt vọng mà thở dài, lặng lẽ không một tiếng động, không để ai ngoài cửa phát hiện.
“Được.”
Kỳ thật, cảm giác “thích” mà Cố Chiếu dành cho Thẩm Quyết Tinh chưa bao giờ là khắc cốt ghi tâm. Cô khao khát anh, sùng bái anh, ái mộ anh, nếu so sánh với loại tình cảm dành cho người mình yêu thì cảm xúc này càng giống với sự cuồng nhiệt của fans hâm mộ dành cho thần tượng hơn.
Cô biết rất rõ Thẩm Quyết Tinh sẽ không chấp nhận mình, vậy nên ở phương diện này cô cũng không có bất kỳ vọng tưởng nào. Sau khi tốt nghiệp, cho dù có QQ của Thẩm Quyết Tinh cô cũng không quấy rầy anh. Bởi vì yêu thích, cho nên càng không muốn tạo thêm gánh nặng cho đối phương.
Bảy năm qua, cô không thể đánh giá phần yêu thích này rốt cuộc đã giảm đi bao nhiêu, nhưng nếu so sánh với khinh khí cầu, chắc nó đã teo tóp đến mức bay không nổi nữa. Mấy năm nay cô vẫn sẽ nhớ tới Thẩm Quyết Tinh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơi hơi chua xót trong lòng, đã không còn thấy đau nữa.
Lý do chủ yếu cô đồng ý lời mời họp lớp của Sở Viên Nguyên quả thật là vì Thẩm Quyết Tinh. Cô vốn đã quyết định sẽ gặp lại lần cuối, sau đó triệt để mai táng khinh khí cầu trong lòng, đặt một dấu chấm hết cho mối tình đơn phương thuở thiếu thời này.