Anh Lính Cưng Vợ

Chương 25



Giản Dung quay đầu nhìn Ôn Uyển một chút, cười nói với chị dâu nhà đoàn trưởng: "Chị dâu, đây là vợ em." Ngược lại, nhẹ giọng nói với Ôn Uyển: "Ôn Uyển, đó là chị dâu nhà đoàn trưởng, lên tiếng chào hỏi đi?"

Ôn Uyển nhìn chị dâu nhà đoàn trưởng, khéo léo nói: "Chào chị dâu!"

Ở trong mắt Ôn Uyển, mỗi chị dâu đều có ý tốt dịu dàng, thông tình đạt lý, nhưng dù thế nào thì Ôn Uyển cũng không nghĩ ra, có một ngày, mình sẽ gây gổ với chị dâu này, thậm chí vung tay đánh nhau, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười, dĩ nhiên, đây là nói sau.

Chị dâu đoàn trưởng vốn lấy làm kinh hãi, đột nhiên nở nụ cười: "Chào em! Cô bé tươi tắn, em là người miền Nam hả?"

Vận may của Giản Dung là gì? Lấy tính khí kia của cậu ta, ban đầu mình tính gả em họ cho Giản Dung, em ấy vốn quan tâm cậu ta.

Nhưng thằng nhóc này, chính là hũ nút, vẫn không có phản ứng gì, con bé vừa tới doanh trại, cậu ta bỏ chạy đi huấn luyện, lúc ấy cô còn buồn bực, em họ mình không tốt, liền không xem vào mắt, tình cảm, đây là tầm mắt quá cao!

"Chị dâu, em là người phương Bắc! Mẹ đúng là người phương Nam." Ôn Uyển cười cười, mặc dù vóc dáng của cô cao, nhưng khuôn mặt lại giống mẹ nhiều hơn, khó tránh khỏi nhìn giống như có tác phong của cô gái phương Nam nhẹ nhàng.

Chị dâu đoàn trưởng gật gật đầu, cười nói: "Vậy cũng được, các em có việc, chị đây cũng bận bịu, không có việc gì thì tới đây ngồi."

"Được ạ, chị dâu!" Ôn Uyển gật gật đầu, cô ở chỗ này vốn quan tâm rất ít, cũng không biết có phải nguyên nhân do nhân duyên tốt của Giản Dung không, cũng hiểu được đây là chuyện rất vinh dự.

Giản Dung nhìn Ôn Uyển, kéo Ôn Uyển trở về nhà, cầm chìa khóa mở cửa, vừa vào nhà, Giản Dung liền lấy cái hộp đựng đá trong ngực ra, nhét vào trong tay Ôn Uyển, không được tự nhiên mở miệng: "Cái này cho em, anh phải đi làm công việc, khi nào đói bụng, tự mình đi ăn cơm!"

Nói xong, Giản Dung không đợi Ôn Uyển mở miệng, xoay người, liền sải bước rời đi.

Ôn Uyển kinh ngạc nhìn bóng lưng Giản Dung, lúc này mới mở cái hộp trong tay, trong nháy mắt mở ra, Ôn Uyển cảm thấy tất cả uất ức cùng chờ đợi lâu dài như vậy, trong lúc nhất thời, toàn bộ tuôn ra...

Ngũ vị tạp trần *, khiến cho cô nói không ra cảm giác đó, nhưng nó không phải là đau khổ.

(*) Ngũ vị tạp trần: chua, cay, mặn, ngọt, đắng. Ý chỉ tâm trạng rối bời.

Lòng bàn tay sờ lên mặt dây chuyền bằng đá màu xanh dương, đây là quà tặng đầu tiên Giản Dung đưa cho cô, Ôn Uyển lấy mặt dây chuyền ra khỏi hộp, mang vào, màu xanh dương làm nổi bật da thịt càng thêm trắng nõn như tuyết, rất xứng đôi.

Lấy điện thoại di động ra, Ôn Uyển ấn phím gửi tin nhắn: "Quà tặng, em rất thích, anh, cám ơn anh."

Cô cũng biết, đến một ngày nào đó Giản Dung sẽ rõ, nhất định sẽ hiểu được lòng của cô, quả nhiên đã đợi được đến ngày này.

Giản Dung đi nhanh, quân doanh màu xanh lá cây, sẽ có một lần cảm nhận được trừ màu xanh lá cây, sẽ không phân biệt được màu sắc khác, nhưng hôm nay trong mắt Giản Dung, bầu trời rất đẹp, trời chiều mang theo ánh chiều tà, cũng rất đẹp.

Các chiến sỹ tuy đen, nhưng mỗi người đều kiên cường bất khuất, đẹp trai!

"Xin chào phó đoàn Giản!" Lúc một anh lính đi qua, chủ động chào hỏi.

Giản Dung cười cười: "Chào cậu!"

Hóa đá, anh lính dừng lại, đứng tại chỗ sững sờ mấy giây, Giản Dung cảm giác điện thoại trong túi đang rung, móc ra nhìn, là tin nhắn của Ôn Uyển, khóe miệng càng không che giấu được nụ cười, anh biết cô nhóc nhất định sẽ thích, ánh mắt của anh chắc chắn không sai.

"Giản Dung? Giản Dung!" Một bàn tay quơ quơ trước mặt Giản Dung!

"Có!" Giản Dung mạnh mẽ lấy lại tinh thần, chỉ thấy đoàn trưởng đứng trước mặt, mặt tối lại, "Đoàn trưởng, tìm tôi có việc gì vậy?"

"Không phải, cậu nhìn về phía điện thoại, cười ngây ngô gì mà nhiệt tình vậy?" Đoàn trưởng chắp tay sau lưng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Giản Dung, thằng nhóc này uống lộn thuốc, nếu không uống thuốc, chắc trúng số độc đắc?

Giản Dung lập tức nhét điện thoại di động vào trong túi, hướng về phía đoàn trưởng, làm một tư thế chào theo nghi thức quân đội: "Báo cáo đoàn trưởng, tôi phá vỡ bí ẩn rồi!"

Anh vẫn cho rằng khiến Ôn Uyển rời đi chính là tốt nhất, nhưng không biết từ lúc nào cô nhóc này đã chôn sâu vào trong lòng mình, trước kia, Ôn Uyển chưa hề yêu cầu rời đi...

Cũng không có biện pháp buông tay để cho Ôn Uyển rời đi, anh sẽ làm cho cô hạnh phúc, cũng sẽ không để cho cô chịu uất ức, cho nên, anh phá vỡ bí ẩn.

Nói xong Giản Dung liền sải bước rời đi, cũng không thể mất thể diện nữa, các đồng chí, phó đoàn Giản tôi phải chững chạc một chút, đứng đắn một chút, không thể để cho người khác nhìn ra đầu mối!

Đoàn trưởng há miệng, nhìn bóng lưng Giản Dung rời đi, phá vụ án gì? Cái gì phá vỡ bí ẩn?

Ngược lại, đoàn trưởng dò xét mặt cậu lính đứng hóa đá ở đây, khẽ cau mày: "Phó đoàn Giản với các cậu đoán đố đèn à? Giờ mới tháng 8, 9, đoán đố đèn gì?"

"Báo cáo đoàn trưởng, không đoán đố đèn, tôi chỉ đi ngang qua!" Anh lính cao giọng hô với đoàn trưởng, ngài cũng không suy nghĩ cẩn thận?

Đi ngang qua? Đi ngang qua!

"Thằng nhóc này, vào lúc này đều phải tập hợp ở sân huấn luyện, cậu đi ngang qua, cậu đi ngang qua kia à? Lại trốn huấn luyện chứ gì? Thằng nhóc chết toi này!" Đoàn trưởng tiến lên đá một cước vào cậu lính.

Cậu lính chợt chạy đi, hô: "Đoàn trưởng, tôi xin nghỉ, tôi đi đội y tế, tôi đi trước!" Nói xong, cậu lính lập tức chạy nhanh như chớp.

Ôn Uyển ngồi trong nhà dọn dẹp đồ đạc, từ trong túi lấy viên đá Dương Tử đưa cho cô ra, đặt vào trong một hộp trang sức tinh xảo, xin lỗi Dương Tử, cô hy vọng anh Dương Tử có thể hạnh phúc, nhất định có được hạnh phúc.

Đậy hộp trang sức, Ôn Uyển bỏ vào trong hòm, tình yêu chính là như vậy, cô lựa chọn Giản Dung rồi, chính là một người nghiêm túc cứng nhắc như vậy, đi theo Giản Dung, cũng không thể có cuộc sống giàu sang, lái xe xịn, ở nhà sang trọng.

Nhưng cô không hối hận, tất cả mọi người nói cô ngu, cô không ngốc, cả đời này, người có thể tình nguyện đi theo không nhiều lắm, nếu bỏ lỡ, đời này không thể làm lại rồi.

Dọn dẹp phòng xong, Ôn Uyển đi căn tin ăn cơm, không nhìn thấy đám lính, chỉ nghe đầu bếp nói, Giản Dung phát sinh nóng nảy ở sân huấn luyện, mọi người đều ở đó chịu phạt, đến lúc này vẫn không thể ăn cơm.

Ôn Uyển bất đắc dĩ mà lắc đầu, người đàn ông này, lúc bắt đầu cố chấp, cho dù ai khuyên cũng không được.

Ăn cơm xong, Ôn Uyển đi đội y tế xem một chút, Giản Dung không có ở nhà, cô trở về cũng không có chuyện gì, đã hết tháng chín, thời tiết rất thoải mái, đến đội y tế, chỉ thấy một mình tiểu Mục đang bận rộn.

"Tiểu Mục, hôm nay như thế nào?" Ôn Uyển đi vào, chủ động chào hỏi.

Tiểu Mục vừa thấy Ôn Uyển, vui mừng như thấy người thân, vội vàng tiến lên: "Chị dâu, chị đã tới, hôm nay đột nhiên tiểu Trạch có việc xin nghỉ, em ở đây bận rộn muốn chết."

Chị dâu nghỉ phép, cũng không tiện gọi điện thoại, hơn nữa, cũng không phải giờ làm việc, đại khái là không nói được.