Ảnh Linh

Chương 19: Di Thư (3)



Căn hộ số 99 vừa xảy ra chuyện kỳ lạ, sư phụ Trương chẳng biết vì nguyên do gì mà lại bị lửa thiêu đến chết, ông ta đi rồi chỉ để lại thằng cháu trai khù khờ sống một mình. 


Sự việc chỉ mới được phát hiện vào ngày hôm qua, sau khi hai người đàn ông không biết là ai xông vào thì đã có một đội cảnh sát đến phong tỏa căn hộ 99,thế nhưng lạ lẫm ở chỗ những viên thanh tra đó lại qua loa kết luận đây chỉ là tai nạn, họ dọn dẹp nhanh chóng hiện trường rồi rời đi. 


Hàng xóm xung quanh căn hộ 99 tò mò vô cùng cũng có thật nhiều ngờ vực, ai mà chẳng biết sư phụ Trương làm nghề gì đâu chứ, thế nên cái chết của ông dấy lên sự bất an trong cả khu chung cư HP2. 


Mấy bà nội trợ tóc xoăn xoăn tề tụ lại thành một chụm, xì xào to nhỏ. 


"Tôi nghi ngờ là sư phụ Trương đắc tội với thế lực nào đó nên mới… "


Bà vừa nói vừa làm hành động cứa tay ngang cổ, những người còn lại nghe đến hăng say, da gà óc vịt nổi lên từng đợt vì cơn gió chẳng biết từ đâu hiu hiu thổi đến. 


"Bà Châu biết cái gì sao?" 


"Không chỉ biết, mà chính mắt tôi nhìn thấy chuyện hôm đó như nào…"


Người gọi là bà Châu làm vẻ mặt thần bí, ánh mắt híp lại nhìn mấy người khác đang bị tò mò làm cho ngứa ngáy khắp người.


Lúc này bỗng có giọng nói vang lên khiến bọn họ giật bắn mình: "Bà đã thấy cái gì?" 


Tô Kim Ảnh vẻ mặt nghiêm túc khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì bọn họ nhìn vào chỉ toàn là khí tức hung thần ác sát muốn đòi mạng người. 


Bà Châu vỗ vỗ ngực, chanh chua đáp: "Các người là quỷ hay sao mà đi không có tiếng động?" 


Tô Kim Ảnh lườm bà ta một cái, lập tức bà Châu im bặt không dám nói thêm lời nào. 


Viên Mạnh Linh khẽ thúc vào eo hắn: "Vào chuyện chính đi…"


"Biết rồi, đối phó với họ phải dùng thái độ này."


Lẩm bẩm nói nhỏ đến mức cậu chỉ loáng thoáng nghe được vài từ, tất nhiên hắn không muốn mấy bà nội trợ lắm lời kia phát giát rồi. 


"Chúng tôi là cảnh sát, cảm phiền bà khai báo thành thật những gì bà đã chứng kiến."


Tô Kim Ảnh rút thẻ công tác đưa lên trước mặt bọn họ, người phụ nữ bên cạnh bà Châu bắt đầu lo lắng đánh lên tay bà một cái. 


Bà Châu lúng túng lên tiếng: "Chẳng… Chẳng phải hôm qua các người đã hỏi rồi sao?" 


"Vậy vừa rồi là bà bốc phét?" 


Tô Kim Ảnh nhướng một bên mày, với điệu bộ khinh khỉnh đó đã chọc trúng lòng tự ái cao như núi Thái Sơn của bà Châu, bà ta liền tức giận lớn tiếng. 


"Bốc phét? Châu Ngọc này mà phải bốc phét sao? Chẳng qua tôi lo rằng nói ra rồi cảnh sát các người không tin thôi." 


Viên Mạnh Linh: "Tôi tin."


Bà Châu chuyển hướng chú ý sang người đứng bên cạnh, Viên Mạnh Linh trông có vẻ rất trẻ, gương mặt ưa nhìn khiến người đối diện có cảm giác dễ chịu, hơn nữa thái độ rất tốt cùng giọng nói dễ nghe. 


So với cái tên cảnh sát lưu manh bên cạnh thì bà Châu có vẻ mở lòng hơn. 


Bà suy nghĩ một lúc không lâu, cuối cùng quyết định là kể lại mọi chuyện. 


Ngày hôm qua, khi kim đồng hồ mới vừa bước sang năm giờ chiều, lúc đó mọi người đều tan tầm nên đường xá có chút chật chội. 


Bà Châu vì muốn săn đồ hạ giá ở siêu thị gần nhà nên mới ra ngoài, không ngờ trên đường về lại đụng trúng một cô gái. 


Bà Châu tức giận mắng: "Đụng người rồi còn không xin lỗi một tiếng sao? Giới trẻ bây giờ vô giáo dục như vậy à?" 


Cô gái không thèm liếc nhìn bà dù chỉ một cái, bà Châu mang tâm trạng hậm hực về chung cư HP2. 


Khi vào thang máy lại tình cờ đứng bên cạnh người vừa đụng trúng mình khi nãy, bà không bỏ qua cơ hội để mắng nhiếc chì chiết cô. 


Cả hơn hai phút, cô gái vẫn không nói gì, mặc kệ bà ta có lời ra tiếng vào thế nào thì cô vẫn cứ đứng trơ ra đó, ánh mắt dại đi nhìn về phía cửa thang máy. 


Bà Châu chỉ cảm thấy cô gái này có phải bị điếc rồi hay không? Bà chửi đến khàn cả cổ họng mà cũng chẳng phản ứng gì. 


Cửa thang máy mở ra, cô gái vội vã chạy đến căn hộ số 99 gần với căn hộ của bà. 


Hóa ra là đến tìm sư phụ Trương! 


Bà tò mò rướn cổ nhìn cho đến khi cô gái vào trong, lúc này ngoài hành lang chỉ còn có một mình bà cầm chìa khóa đứng trước cửa nhà. 


Bỗng… 


Ánh đèn trên trần đột nhiên sáng lên, sau đó lại tắt, lại mở, lại tắt. 


Không khí xung quanh hạ xuống không độ, lạnh lẽo và buốt giá đến đau cả da thịt. 


"Sao lại đột nhiên lạnh như vậy?" 


Bà thì thầm, lèm bèm, có lẽ là điều hòa trong chung cư hỏng mất rồi. 


Hmmmmmmmmmmmmmm~~~~~


Có tiếng ngâm nga vang vọng đến, chẳng biết là từ đâu, nhưng bài ngâm này sao lại rùng rợn đến nổi cả gai ốc thế này? 


Bà bắt đầu sợ hãi, tay vừa run vừa nhanh nhanh tra chìa khóa vào ổ. 


Mãi vẫn không được… 


Tiếng bước chân đi ngang qua bà Châu, bóng đen mờ hồ không rõ đứng trước cửa phòng 99.


Bóng đen đó liên tục đập lên cửa nhưng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng bà Châu mơ hồ có thể nghe được tiếng la của đàn ông. 


"Cứu người đi! Cứu người đi!" 


"Tống Kiều, em ra khỏi đó ngay! Tống Kiều!" 


Xen lẫn tiếng gọi là giọng ngâm nga du dương của con gái, trong trẻo vang vang, mọi thứ quá mức hỗn tạp làm cho bà Châu hoảng loạn gần như phát khóc,  cánh cửa cuối cùng cũng mở được rồi thì bà lập tức ùa vào trong, không dám bước ra ngoài cho đến khi cảnh sát đến bà mới hay số nhà 99 kia đã có người chết. 


Bình tâm ngẫm lại, bà cảm thấy chuyện này hết sức quái dị nên mới tìm người để kể lể. 


Hai người họ lấy được tin tức rồi liền đến căn hộ của pháp sư Trương, bà Châu vẫn khá là bực tức vì bị một thằng nhãi nhỏ hơn mình hù dọa. 


Tô Kim Ảnh không chần chừ gõ cửa, người bên trong có vẻ như chẳng hề đoái hoài đến hắn, bầu không khí vẫn ngột ngạt im lặng đến phát chán. 


Viên Mạnh Linh bỗng run run bàn tay, cậu dường như nghe được loáng thoáng tiếng ngâm nga ở tít xa xa hành lang. 


"Sếp Kim… Anh có nghe thấy gì không?" 


Tô Kim Ảnh lắc đầu, nhìn vẻ mặt trắng toát mồ hôi của cậu làm hắn hơi lo lắng. 


"Sao vậy? Cậu không khỏe?" 


Viên Mạnh Linh ừm một tiếng, lúc này phía sau cánh cửa lớn vang lên tiếng la hét. Tô Kim Ảnh tức tốc phá cửa xông vào. 


Trước mặt họ là một thiếu niên trẻ tuổi đang sợ hãi đứng ôm chặt đầu, dưới đất là bức di thư mà Tống Kiều nhắc đến, mấy con chữ trên giấy hình như là bị âm khí điều khiển nên chạy loạn xạ. 


Trương Toàn lùi lại về sau mấy bước, cậu ta la hét càng lớn càng làm người khác chói tai hơn. 


Tô Kim Ảnh không chịu nổi nữa, hắn túm lấy cổ áo Trương Toàn quát vào mặt cậu ta: "Câm miệng ngay!" 


Viên Mạnh Linh vội đẩy hắn ra, sau đó liền kéo Trương Toàn né xanh tấm di thư kia, cậu cố gắng an ủi thiếu niên đang kịch liệt run rẩy. 


"Không sao rồi, không sao rồi, em đừng sợ…"


Trương Toàn từ từ bình tĩnh lại, cậu đã bớt la hét, thay vào đó là tiếng khóc thút thít thật đáng thương. 


Viên Mạnh Linh vỗ vỗ lên lưng cậu ta, sau đó còn nắm thật chặt bàn tay đang túm chặt tóc của bản thân Trương Toàn. 


"Là quỷ… Là quỷ…"


Trương Toàn lẩm bẩm, mắt muốn liếc nhìn đến tấm di thư kia nhưng lại bị hai bàn tay của Viên Mạnh Linh giữ lại. 


"Đừng nhìn, không nhìn sẽ không thấy quỷ." 


"Sợ… Quỷ đáng sợ… Quỷ thiêu chết ông ngoại… Rất ghét quỷ!" 


Trương Toàn ngôn từ đều bị cậu làm lộn xộn cả lên, giọng nói thì lại nghẹn ngào nức nở,tay chân cậu ta lóng ngóng ôm chặt Viên Mạnh Linh, đứa trẻ này thật khiến cho người khác phải thương xót. 


Năm nay Trương Toàn chỉ mới mười lăm tuổi, tâm hồn ngây dại cộng thêm chứng bệnh tự kỷ biến Trương Toàn thành một đứa trẻ ngốc nghếch, chỉ biết dựa vào cái nghề ma quỷ của ông ngoại để nuôi cậu, ngoài ra thì cậu còn có thể làm gì? 


Tự ăn tự mặc cũng coi như vẫn bình thường, nhưng giao tiếp, kiếm tiền để tự túc thì thế nào? Chuyện đó đối với Trương Toàn là hoàn toàn không thể. 


Cả đời sau này, Trương Toàn chỉ còn có thể nhờ vào sự giúp đỡ của Trung Tâm Bảo Trợ Trẻ Em Thanh Thiếu Niên mà thôi. 


Viên Mạnh Linh rất đồng cảm với Trương Toàn, bởi cậu cũng là cô nhi, cũng do ông bà nuôi lớn, nhưng ông bà cũng bỏ cậu mà theo bố mẹ mất rồi, trên thế gian này chỉ còn một mình cậu, một mình Viên Mạnh Linh không thân thích, không bạn bè. 


Tô Kim Ảnh không biết chứ không phải không thấu hiểu, chẳng qua hắn vẫn chưa hỏi về quá khứ của cậu, nhưng sẽ sớm thôi hắn nhất định phải nắm tất cả thông tin về Viên Mạnh Linh, bởi hắn chưa bao giờ có bất kỳ ham muốn mãnh liệt nào như thế với ai, Viên Mạnh Linh chính là ngoại lệ. 


"Được rồi, có chuyện gì xảy ra?" 


Hắn hướng Trương Toàn đang chui rúc trong lòng Viên Mạnh Linh mà hỏi. 


Trương Toàn đã bớt sợ hãi, cậu bắt đầu giải thích một cách khó khăn.


"Là quỷ… Là Hỏa Quỷ muốn làm hại chị xinh đẹp… Không muốn chị xinh đẹp bị tổn thương!" 


Viên Mạnh Linh cau mày nhìn xuống bàn tay đang rướm máu của Trương Toàn. 


"Hóa ra là cậu ấy dùng máu áp chế âm khí từ bức di thư, xem ra Trương Toàn đều học được tất cả những gì mà Trương sư phụ dạy, không chỉ thế còn khai nhãn cho cậu ấy…"


Nói đoạn, Viên Mạnh Linh thử nắn nắn hai tay và hai má của Trương Toàn, dường như cậu đang nghi ngờ cái gì đó về đứa trẻ này. 


Cậu thử tìm cái lư hương có tro nhang cúng thần kia, sau đó để trước mặt Trương Toàn. 


"Nhìn kỹ."


Đột nhiên Trương Toàn dừng run rẩy, cậu ta đưa tay đến ôm lư hương rồi mừng rỡ nói: "Phát sáng!" 


"Em thấy được linh khí sao?" 


Trương Toàn không trả lời cậu, đứa nhỏ chỉ chuyên tâm nhìn vào tro trong lư. 


Tô Kim Ảnh từ đầu tới cuối không hiểu mục đích của Viên Mạnh Linh. 


"Quả nhiên không phải khai nhãn, mà là em ấy bẩm sinh đã như thế."


"Giống cậu? Có lẽ chính vì vậy mà Trương Toàn mới ôm chặt cậu."


Tô Kim Ảnh lúc này đã không còn cảm giác khó chịu với Trương Toàn nữa, hắn nhặt lên tấm di thư, ngón tay vừa chạm vào lập tức đau điếng chạy dọc lên bả vai.


Viên Mạnh Linh la lên: "Anh điên à? Sao lại tùy tiện chạm vào?" 


Tô Kim Ảnh nghiến chặt răng, bất chợt cơn đau kia giống như ma quỷ bám dính lấy hắn, không chỉ dừng lại trên bả vai mà xông thẳng lên đỉnh đầu hắn. 


Cơn choáng váng ập đến, Tô Kim Ảnh không còn thấy rõ mọi thứ trước mắt nữa, hắn nhìn Viên Mạnh Linh ra làm hai người, sau đó thì cơ thể đổ xuống ngã trên mặt đất. 


Đôi mắt Tô Kim Ảnh mở trừng nhìn vào khoảng không vô định, giây tiếp theo liền chìm vào bóng tối lạnh lẽo ngột ngạt, tuy vậy hắn vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng gọi của cậu. 


"Sếp Tô!" 


"A! Quỷ nhập!" 


____________________________


Chao xìn, tác lại ngoi lên đây ạ!