Anh Luôn Ở Trong Trái Tim Em Abo

Chương 20





Sau khi cửa phòng đóng “Sầm” một cái, cuối cùng Tạ Chu Nghiêu nhắm hai mắt vào, để mặc cho nước mắt mất kiểm soát mà rơi xuống.
Cuối cùng anh cũng nói ra rồi, cuối cùng cũng không cần kìm nén nữa.

Không cần phải để tâm đến bất cứ kế hoạch nào nữa, không cần dối lòng mà đối diện với Lý Tinh Trạch nữa.
Nhớ tới dáng vẻ Lý Tinh Trạch vừa rồi vừa giận vừa sợ hãi một chữ cũng không cất lên được, anh cảm thấy vô cùng vui sướng.
Dựa vào đâu mà chỉ có mình anh đau buồn vì con? Dựa vào đâu mà Lý Tinh Trạch cái gì cũng không biết còn không biết xấu hổ mà lại theo đuổi anh?
Tạ Chu Nghiêu cố gắng nhếch môi.

Anh vui, không sai, ngay lúc này anh thật sự rất vui.
Anh lại sờ lên vết sẹo ấy.
Đều là lòng bàn tay có nhiệt độ, mỗi lần anh tự chạm đều cảm thấy lạnh lẽo, vừa chạm vào toàn thân liền cảm thấy đau nhức.

Nhưng vì sao khi Lý Tinh Trạch chạm vào anh lại có thể cảm nhận được sự ấm áp, khiến anh không nhịn được mà muốn ỷ lại?
Anh dùng sức vung tay, gạt ly nước và thuốc trên tủ đầu giường xuống đấy.
Đủ rồi! Anh không muốn quan tâm chuyện báo thù gì nữa, giao cho Ôn Thế Tước xử lý là được rồi.

Dù sao anh cũng không hiểu những chuyện thu mua đó, chỉ cần báo cho Ôn Thế Tước biết rằng Lý Tinh Trạch đã biết sự tồn tại của đứa bé là được rồi.
Giờ, anh đã quá mệt mỏi rồi, thật sự muốn ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy rồi tính tiếp.
Anh kéo cao chăn, giấu bực bội của bản thân vào trong bóng tối, nhịp tim cuối cùng cũng dần dần trở lên bình tĩnh.
Trong cơ thể anh đều là tin tức tố của Lý Tinh Trạch, cho dù người kia đã rời đi rồi, nhưng vẫn như đang kề cận bên anh.
Anh hận chết cái cảm giác này, cảm giác này sẽ chỉ nhấn chìm anh vào trong vực sâu vô tân của sự ấm áp, anh không hề muốn như vậy một chút nào.
Tạ Chu Nghiêu tự thôi miên chính mình, cũng có lẽ là vì thật sự quá mệt mỏi, bất tri bất giác mà ngủ mất, đến khi tỉnh lại, trong phòng đã tối đen như mực,
Anh xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, giấc ngủ này anh cứ mơ thấy ác mộng mãi.

Không nhớ rõ nội rung, chỉ biết là anh chạy bán sống bán chết, muốn thoát khỏi những người đuổi theo phía sau lưng anh.
Trước khi đi ngủ chân anh chưa có cảm giác, bây giờ đã đỡ hơn một chút, có thể cử động ngón chân.

Anh thử dịch chân, vẫn không có sức.


Anh thở dài, nhìn căn phòng đen ngòm, bắt đầu đau đầu nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Anh muốn đi vệ sinh, còn muốn tắm rửa.

Buổi sáng ăn có tí teo như vậy, dù cho không thèm ăn, những cơ thể vẫn thành thật khiến anh cảm thấy đói bụng.
Anh đành dùng sức chống người dậy, muốn gọi Ôn Thế Tước tới giúp.
Anh bật đèn bàn, sau khi thích ứng với ánh sáng mới nhìn sang chỗ sô pha.

Quần của anh quả nhiên là ở đó.

Anh dùng tay dịch chân tới mép dường, nghiến răng, ngã người về phía trước, định bò tới chỗ ghế sô pha bên kia để lấy điện thoại.
Nhưng động tác này lại khiến anh nhớ tới khoảng thời gian vừa mới mất con.
Mặc dù khi ấy không đến nỗi chân mất sức như bây giờ, những cũng phải ngồi xe lăn mới có thể đi đến bên cửa sổ.
Anh dùng nắm đấm đập đập vào trán, ép mình đừng nhớ lại những chuyện đau đớn đó nữa.

Nhưng bò được một nửa, lòng bàn tay lại bị rạch một đường.
Nhìn mảnh vỡ thủy tinh cắm trong lòng bàn tay, anh nhíu mày, nhìn xung quanh, mới phát hiện ra là ly nước anh gạt xuống buổi trưa đụng phải chân ghế, bị vỡ.
Anh nhìn vết thương kia một cách vô cảm, đang định lấy mảnh vỡ ra thì nghe thấy tiếng cửa được mở ra.
Anh quay đầu nhìn, sắc mặt lại trầm xuống.
Lý Tinh Trạch trong tay xách một túi đồ ăn, vừa nhìn thấy anh ngồi bệt dưới dậy, vội vàng đặt túi đồ ăn xuống rồi đi về phía anh.
Buổi chiều vừa cãi nhau như vậy, anh nghĩ là Lý Tinh Trạch thật sự không chịu nổi nữa, buông bỏ anh rồi.

Không ngờ rằng mới được mấy tiếng, người này lại làm như không có chuyện gì chạy tới trông nom anh.
Tạ Chu Nghiêu không nhìn Lý Tinh Trạch, chỉ kéo kéo áo sơ mi vừa nhăn vừa loạn xuống, muốn che vị trí từ eo trở xuống.
Lý Tinh Trạch đứng bên cạnh anh, cũng chẳng nói một câu, hay tay vòng qua nách và đầu gối anh, dùng sức ôm anh lên, nhẹ nhàng đặt về giường.
Tạ Chu Nghiêu tựa đầu vào giường, Lý Tinh Trạch lấy gối kê sau lưng anh, đang định kéo chăn lên đắp cho anh thì nhìn thấy máu trên tay anh.
Lý Tinh Trạch lật lòng bàn tay của anh ra nhìn, sau đó liền tức giận trừng mắt với anh.
Tạ Chu Nghiêu cho rằng Lý Tinh Trạch sẽ nói gì đó, nhưng người này lại chẳng nói gì, chỉ lấy hòm y tế tới, bắt đầu khử trùng, băng bó cho anh.
Lúc lấy mảnh vỡ ra, Tạ Chu Nghiêu không nhịn được đau, rên nhẹ một tiếng.


Lý Tinh Trạch rất săn sóc mà thổi lên vết thương của anh, lúc anh thấy nhột mà muốn rút tay về lại trợn mắt mới anh một cái, siết chặt ngón tay anh.
Anh chỉ có thể để Lý Tinh Trạch tiếp tục băng bó, sau khi lòng bàn tay đã quấn đầy vải xô, Lý Tinh Trạch mới buông tay anh ra, nhổm người muốn kiểm tra vết thương sau gáy của anh.
Anh không muốn để cho Lý Tinh Trạch nhìn, Lý Tinh Trạch cũng không muốn lằng nhằng với anh, chỉ dùng một câu không chút tình cảm để trấn áp anh: “Lộn xộn nữa là em cắn đấy.”
Anh không tin được là người dùng giọng nói và thái độ này đối xử với anh là Lý Tinh Trạch, nhưng cuối cùng anh cũng không động đậy nữa.

Dù thế nào đi chăng nữa thì Lý Tinh Trạch cũng là một Alpha, thể trạng và sức lực của bọn họ vốn khác xa nhau.

Chỉ cần Lý Tinh Trạch muốn, thì muốn làm gì với anh anh cũng chẳng có cách nào để phản kháng.
Anh chỉ có thể thuận theo mà cúi đầu xuống, để cho người nọ cởi cổ áo sơ mi ra kiểm tra.

Cũng không biết có Lý Tinh Trạch cố ý hay không, dựa vào anh rất gần, trước mắt anh là cà vạt đã tháo lỏng và cổ áo sơ mi mở rộng của Lý Tinh Trạch.

Tin tức tố nước bạc hà theo hô hấp mà đi vào, anh muốn nín thở, nhưng thân thể lại mất khống chế, mà ngược lại lại nghiêng về phía trước, muốn ngửi nhiều hơn.
Anh khinh bỉ bản năng không mạnh mẽ của mình, nhưng anh không biết rằng người kia cố ý làm như vậy.

Sau khi liếc nhìn anh qua dư quang nơi ánh mắt, Lý Tinh Trạch cắn tuyến thể anh một cách đầy quyết đoán, một lần nữa cho anh tin tức tố.
Anh chưa bao giờ được duy trì cung cấp cùng một loại tin tức tố của một Alpha như dạo gần đây, thân thể giống như một loại thực vật đã rất lâu rồi chưa được cung cấp chất dinh dưỡng, hấp thụ tới tận gốc rễ, anh run rẩy không ngừng.

Mà Lý Tinh Trạch vừa cho anh tin tức cố, còn vừa đưa tay xuống dưới, vuốt ve bụng anh.
Tin tức tố trong cơ thể như bị người nọ dẫn dắt trong lòng bàn tay, chậm rãi sôi trào ở bụng anh, như một dòng nước ấm lấp đày anh, khiến anh thoải mái đến nỗi đôi bờ mi cũng thấm ướt
Cảm giác này cực kì giống với khi đứa bé vẫn còn nằm trong bụng anh, lòng anh đau xót, nước mắt đột nhiên rơi xuống, làm ướt lồng ngực của Lý Tinh Trạch.
Đến khi Lý Tinh Trạch dừng lại, anh đã mềm nhũn đến nỗi ngồi cũng không vững.
Lý Tinh Trạch lau nước mắt trên mặt anh, thấy anh nhắm mắt không nhìn mình, cũng không nói gì, đỡ anh nằm xuống, đắp chăn cẩn thận.
Anh nằm bắt động, mắt không nhìn nhưng tai có thể nghe.

Lý Tinh Trạch đi tới phòng tắm vắt một chiếc khắn lông ấm lau mặt cho anh, lại rót một cốc nước ấm đặt trên tủ đầu giường, nhặt thuốc rơi tán loạn dưới đất lên đặt lại trên tủ đầu giường, cuối cùng lấy bữa tối trong túi ra, đặt thìa trên nắp đậy, rồi xoay người đi ra ngoài.
Cho đến khi khóa phòng lại vang lên một tiếng “cạch”, anh mới phản ứng lại, mở mắt ra nhìn, trong phòng chỉ còn lại một mình ah.
Anh liếc nhìn đồ trên tủ đầu giường, mặc dù đói bụng, nhưng vẫn còn một chuyện khác vẫn luôn kích thích thần kinh của anh, khiến anh không thể không để ý.

Anh chỉ có thể than thở mà ngồi dậy, muốn như vừa rồi mà bò tới phòng tắm.
Nhưng lần này anh không may mắn như vậy, lúc ngã xuống lòng bàn tay không cẩn thận chống xuống đất, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại bị nứt toác ra.

Anh đau quá mà kêu lên, vẫn còn chưa kịp hồi hồn, cửa phòng lại bị mở ra.
Trong miệng Lý Tinh Trạch vẫn còn ngập điếu thuốc hút được một nữa, cũng quên không vứt đi, cứ như vậy đi tới bên cạnh anh, cả giận mà nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Em đã rót nước mua cơm tối cho anh rồi, anh chỉ cần ngồi đó ăn là được rồi mà!”
Tạ Chu Nghiêu chưa từng thấy dáng vẻ hắn hút thuốc, bị sặc mùi khói thuốc, không nhịn được mà cau mày ho khan hai tiếng.
Lúc này Lý Tinh Trạch mới phải ứng lại, dập tắt thuốc trên bàn, lại định ôm anh lên về giường.
Anh ngăn cản nối: “Không cần, cậu đi ra ngoài đi, tôi tự mình làm được.”
Lý Tinh Trạch vẫn còn giận anh, không muốn nhiều lời với anh.

Anh lại được bế lên, mắt thấy lại sắp nằm lên giường, chỉ đành thẳng thắn nói: “Tôi muốn tới phòng tắm.”
Cánh tay ôm anh chợt ngừng, sau đó Lý Tinh Trạch không chút do dự mà đi về phía phòng tắm, đến cửa cũng không dừng lại, bế anh tới trước bồn cầu, cúi đầu nói với anh: “Cởi quần lót ra.”
Câu nói này quá thẳng thắn.

Mặc dù hai người họ từng có quan hệ người yêu, nhưng dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, từ lâu đã không còn thích hợp để thân mật như thế này.
Tai anh cũng vì câu nói này mà nóng bừng đỏ cả lên, giọng cũng nhỏ: “Tôi tự mình làm được, cậu đi ra ngoài đi.”
Anh cúi đầu không chịu đối mặt với Lý Tinh Trạch, sau mọt hồi giằng co, Lý Tinh Trạch đặt thẳng anh lên bồn cầu, xoay người đi ra ngoài, còn đóng cửa vào giúp anh.
Anh đã gấp lắm rồi, mặc dù cảm thấy thái độ của Lý Tinh Trạch có chút không đúng lắm, nhưng cũng không rảnh băn khoăn quá nhiều.
Đến khi đi vệ sinh xong, anh không đi ra ngoài ngay, mà cẩn thận quỳ xuống đất, bò tới bồn tắm mở van nước.
Anh muốn tắm, trên người toàn là mùi thuốc, anh rất ghét mùi này, cũng không muốn để Lý Tinh Trạch ngửi cái mùi khó chịu này.
Anh không biết Lý Tinh Trạch có khi nào sẽ đột nhiên xông vào hay không, vốn định đi ra khóa cửa.

Nhưng cửa và bốn tắm cách nhau ít nhất cũng phải mười mấy bước, tay trái của anh lại bị thương, cứ thế này đi qua thì thật sự hơi khó, chỉ đàn bỏ cuộc.

Nghĩ rằng tắm qua qua một tí là được rồi, cũng không tốn nhiều thời gian.
Nhưng anh vừa mới cởi quần áo ra, chuẩn bị bò vào trong bồn tắm, cửa phòng tắm lại mở ra.
Toàn thân anh cứng đơ, bây giờ anh đang quay lưng về phía cửa, chống bồn tắm mà bò vào, tuyệt đối không phải là tư thể có thể để cho người khác nhìn.
Nhưng Lý Tinh Trạch lại không chút do dự, lại đi vào, bế anh nhẹ nhàng đặt vào trong bồn tắm, còn lấy một chiếc khăn lông kê dưới cổ anh.
Anh kẹp chặt hai chân, lúng túng không biết nên nói gì.

Lý Tinh Trạch vẫn không nói một lời, chỉ kéo tay trái của anh gác lên trên bồn tắm, cầm túi muối tắm đổ vào nước, sau khi khuấy đều thì đi ra ngoài.
Anh nhìn Lý Tinh Trạch đống cửa, trong lòng có một loại cảm xúc không biết nên diễn tả thế nào.
Anh biết Lý Tinh Trạch vẫn đang giận anh, dù sao buổi trưa hai người cãi nhau to như thế.


Lúc ấy anh mất kiểm soát, hận không thể khiến Lý Tinh Trạch tự mình cảm nhận nỗi khổ mà anh phải chịu, vậy nên nhắc đến chuyện của con anh chẳng còn quan tâm gì nữa.
Bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, anh không nên nói như vậy.
Rõ ràng anh biết rằng Lý Tinh Trạch cũng là người vô tội…
Tạ Chu Nghiêu thở dài, nhắm mắt lại.
Muối tắm là hương lavender, có tác dụng thư giãn tinh thần.

Lúc vừa mới dậy đầu anh ất đau, nhưng vừa nãy Lý Tinh Trạch cho anh tin tức tố, giờ đã không còn chỗ nào khó chịu nữa rồi.
Thật sự khó chịu cũng chỉ có trong lòng khó chịu mà thôi.
Anh cứ nằm bất động như vậy, bồn tắm tự động ổn định nhiệt độ, chỉ cần không tắt đi thì nước sẽ duy trì ở nhiệt độ thích hợp.

Anh nằm hơn nửa tiếng, lại mơ màng buồn ngủ, nhưng mỗi lần lim dim sắp ngủ thì lại nghe thấy tiếng cửa mở ra.
Lý Tinh Trạch cứ mấy phút lại mở cửa ra nhìn anh một lần, sau khi xác nhận anh không sao thì đóng cửa lại.
Cứ đóng vào mở ra nhiều lần như thế, anh làm sao ngủ được nữa.
Anh dùng tay phải kỳ cọ cơ thể, xả nước trong bồn đi, lại cầm vòi hoa sen, sau khi sửa sạch bọt trên người thì đóng ban nữa, khổ sở nhìn bản thân.
Anh chỉ có một tay có thể dùng sức, bồn tắm lại trơn như thế, cản bản không thể tự mình đi ra được.
Anh lại ngồi một lúc, đến khi Lý Tinh Trạch lại mở cửa ra một lần nữa, anh nhìn sang, muốn nói rồi lại thôi.
Lý Tinh Trạch đi tới, kéo một cái khăn tắm sạch tới cho anh.

Trước khi anh mở miệng đã quay người đi, đưa lưng về phía anh.
Tạ Chu Nghiêu vội lau sạch người, lại quây khăn tắm ở bên hông rồi mới nói: “Được rồi.”
Lý Tinh Trạch xoay người lại, ôm anh về giường.
Tạ Chu Nghiêu kéo chăn che mình, Lý Tinh Trạch cầm quần áo ngủ và quần lót tới.

Anh ngượng ngùng nói mình có thể tự mặc được, Lý Tinh Trạch chỉ đặt quần áo ngủ lên tay anh, kéo chăn ra rồi kéo chân anh.
Chân anh không có cảm giác, muốn giãy giụa cũng không được, chỉ đàng trơ mắt nhìn Lý Tinh Trạch mặc giúp anh.
Cũng may bên hông có quây khăn tắm, cũng giúp anh che giấu ngại ngùng.
Đến khi mặc xong, đến cổ của anh cũng đỏ cả lên.
Lý Tinh Trạch mang khăn tắm tới phòng tắm, đặt trong giỏ quần áo, lại dùng cây lau nhà lau sạch nước trên đấy, rồi mới đi ra ngoài.
Tạ Chu Nghiêu dựa vào đầu giường, thấy hắn đi ra, nghĩ rằng nên nói gì đó.

Kết quả hắn chỉ liếc anh một cái rồi xoay người đi ra.
Theo tiếng khóa cửa “cạch”, lòng Tạ Chu Nghiêu cũng trở nên buồn bực.
Gió: Tuần trước vì thi nên không kịp đăng chương mới, tuần này bù cho mọi người nè.