Đường Uyển đang nằm trên ghế sofa, nhìn vào cuộc trò chuyện giữa cô và biên tập viên, chớp mắt hai lần, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cô nhìn người thanh niên đang ngồi làm bài trong phòng khách, cười cười, bất đắc dĩ nói với anh: “A Châu, biên tập viên của em lại là fan của anh, điều này có phải là em đang lợi dụng danh tiếng của anh không?”
Từ Thiệu Châu ngẩng đầu nhìn cô nói với một giọng du dương, “Không sao đâu, em thích sao thì cứ làm vậy.”
" Vậy thì anh sẽ nhận được một nửa phí bản thảo. ”
Truyện tranh ký xong hợp đồng, Đường Uyển bắt đầu tích trữ bản thảo. Trước khi năm học bắt đầu, cô cố gắng tích trữ càng nhiều càng tốt. Công cụ vẽ của cô là một chiếc máy tính bảng và một chiếc bút cảm ứng, so với vẽ trên giấy, vẽ trên máy tính bảng hiệu quả hơn cô có thể hoàn thành một chương trong hai ngày.
Hai ngày sau là sinh nhật của Đường Uyển Trong thời gian này, cô bị ốm và bận vẽ tranh, nên chính cô cũng quên mất điều đó.
Thức dậy lúc chín giờ sáng, luồn tay vào mái tóc vuốt vuốt rồi đi ra ngoài. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, tựa hồ cô ngửi được hương hoa ngào ngạt trong phòng.
Cô đang suy nghĩ xem hương hoa từ đâu bay ra, cho đến khi mở cửa ra, nhìn thấy trong phòng tràn ngập hoa. Cô đóng băng ở cửa một lúc. Từ cửa phòng cô đến phòng khách, hai bên là những bó hoa rực rỡ đủ màu sắc, mở ra một con đường hoa rất đẹp, nào là hoa hồng đỏ, hồng phấn, hoa loa kèn hồng và trắng… Trên tường vẫn còn một tấm khăn hồng rủ xuống mềm mại, mơ màng và mơ hồ.
Trong một thoáng, cô tưởng mình đang nằm mơ. Ngôi nhà của cô đã trở thành một xứ sở thần tiên?
Cô trầm trồ một hồi, sau đó tìm kiếm âm thanh, băng qua một đường hoa đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy thiếu niên đang bận rộn trong bếp, lại không khỏi sửng sốt.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong chiếc áo len trắng.
Quần đen và áo len trên người tạo thành hai màu đen trắng, màu trắng không tì vết làm cho anh trông chân thực và trẻ trung hơn một chút.
Như bông hoa mỏng manh nở trong bóng tối. Đường Uyển cản thấy mình đang cảm động trước cảnh khói lửa trần gian.
Ngay khi cô gái đến, Từ Thiệu Châu đã chú ý đến nó.
Anh quay lại nhìn cô với ánh mắt rực lửa: “ Uyển Uyển.”
Đường Uyển lấy lại tinh thần, mỉm cười, nhón chân tới gần, “A Châu, em đang nấu món gì vậy?”
Thiệu Châu Từ nhẹ nhàng nói: “Mỳ trường thọ, Uyển Uyển sinh nhật vui vẻ "
“Cảm ơn ~"
Cô liếc nhìn vào trong nồi, mì còn chưa nấu xong, Đường Uyển vội vàng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó trở lại phòng lục tủ tìm được một cái áo len màu trắng mặc lên, một chiếc áo len đan len màu trắng có thêu quả anh đào đỏ trên đó.
Khoác lên người bộ trang phục này, cô cảm thấy mình thật ra dáng một quý cô. Nhìn trái nhìn phải vào gương, cô xoắn mái tóc dài ngang eo của mình thành một búi.
Khi cô thay quần áo đi ra, Từ Thiệu Châu cũng đi ra với một bát mì trên tay.
Nhìn thấy trang phục của cô, anh khựng lại hơi sửng sốt.
Đứng giữa những bông hoa, cô ấy mỉm cười với cô với đôi mắt hạnh nhân, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, mảnh mai duyên dáng, giống như một cảnh trong tranh, mê hoặc và làm xao xuyến trái tim anh.
“Thật đẹp…”
Anh nhìn cô không chớp mắt, trong mắt tràn đầy kích động.
Đường Uyển đi tới bên bàn ngồi xuống, vui vẻ cầm lấy đũa. Tay nghề nấu ăn của anh càng ngày càng tốt, đồ ăn anh nấu rất ngon.
Từ Thiệu Châu ngồi bên cạnh cô nhìn cô ăn, thỉnh thoảng giúp cô xắn ống tay áo bị tuột.
Đường Uyển hơi xấu hổ vì anh cứ nhìn chằm chặp mặt mình như vậy “A Châu, anh ăn gì chưa?”
“Ừ.”
Vẻ mặt anh dịu dàng, “ Uyển Uyển, em có thích món quà sinh nhật bất ngờ này không?”
Ý anh là một ngôi nhà chứa đầy hoa đó sao?
Đường Uyển gật đầu: “ Em đương nhiên thích.”
Cô khẽ cắn đầu đũa, lại nhìn những bông hoa trong phòng khách, tò mò hỏi: “Nhưng mà, những bông hoa này chắc đắt lắm à?”
“Không đắt lắm.” Chỉ có 10 triệu thôi
Đường Uyển rất thích những bông hoa này, đứng trong phòng khách mà như lạc vào biển hoa. Sau khi ăn xong, cô đi quan sát từng bông hoa một.
Cô phải chụp lại để viết vào truyện tranh của cô.
Khi cô đang hăng hái chụp ảnh, màn hình điện thoại đột nhiên bị đơ, sau đó xuất hiện yêu cầu gọi video và ghi chú là " Cố Giai Giai".
Đường Uyển ngay lập tức đoán rằng cô ấy gọi đến nhất định là để chúc mừng sinh nhật cô.
Chỉ là cô không ngờ rằng cuộc gọi video vừa được kết nối, sẽ có một tiếng “bùm” từ điện thoại, cùng lúc đó, có thứ gì đó phát nổ trên màn hình.
Đường Uyển vô thức lấy điện thoại ra xa.
“Ha ha ha ha, bị tớ hù dọa sao? Ngạc nhiên chưa! Uyển chuyển, sinh nhật vui vẻ!” Cố Giai Giai vẫy một ống pháo hoa nhỏ và cười hạnh phúc.
Đường Uyển bất lực cười “Cảm ơn, tớ đã rất sợ.” “Ha ha, đây là thứ tớ muốn. Chờ một chút! Đừng di chuyển máy ảnh của cậu…”
Cố Giai Giai kinh ngạc hét lên, sau đó mở to mắt. Cô ấy nheo mắt lại rồi lại dán mắt vào màn hình nhìn kỹ hơn, “Ơ? Tại sao lại nhìn thấy rất nhiều hoa sau lưng cậu, Uyển Uyển bây giờ cậu đang ở một cửa hàng hoa phải không?”
“Không.” Đường Uyển xoay camera và quay lại tại chỗ. Cho cô ấy thấy xung quanh nơi mà cô đang ở: “Tớ đang ở nhà.”
“Ở nhà? Cậu lấy đâu ra nhiều hoa như vậy? Cậu xem nhà của mình có khác gì một cửa hàng hoa không?”
" Đoán xem."
“Có gì để đoán?” Cố Giai Giai gãi đầu của,nói đùa rằng: “Không phải bạn trai của cậu đã tặng cậu chứ, phải không?”
Cô gái trên màn hình lộ ra một chút kinh ngạc: “Suy đoán thực sự chính xác.”
“… …” Cố Giai Giai sững sờ vì một lúc, rồi không kìm được, buột miệng.“Thật sao?!”
Cô nắm chặt điện thoại, khuôn mặt kinh ngạc chiếm trọn màn hình.
Đường Uyển: “Thật sự.”
Cố Giai Giai im lặng hai giây sau đó bắt đầu diễn kịch: “Oa ~ Uyển Uyển, cậu thay đổi rồi, cậu đã học được cách cho người khác ăn cơm chó! Không yêu nữa, không yêu nữa.”
Trêu đùa nhau một hồi, cô hỏi: " Từ Thiệu Châu bây giờ ở đâu? Sao không thấy anh ấy?"
Đường Uyển đi tới ghế sô pha ngồi xuống, nghịch hoa hồng trong tay: “Có chuyển phát nhanh đến anh ấy đi xuống nhà để lấy nó.”
“…Than ôi!”
Nói đến chuyển phát nhanh, Cố Giai Giai mới chợt nhớ ra: “Suýt chút nữa tớ quên mất, chuyển phát nhanh chắc là quà sinh nhật tớ tặng cậu hôm nay mới đến.” Còn chưa trở lại học cho nên chỉ có thể như vậy là tớ mua trên mạng, không biết chất lượng có tốt hay không, cậu không thích cũng đừng chán ghét."