Không nghĩ tới, anh chỉ lặng lẽ nói hai chữ: "Bỏ qua."
Các bạn học: "..."
Thầy giáo: "..."
Rất tốt, rất có cá tính!
Cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng là hợp tình hợp lý. Thầy giáo biết học sinh này trầm tính hướng nội, đã hai năm không nghe nhiều tin tức của hắn, cho nên cũng không có làm khó hắn, cho hắn ngồi xuống.
Từ Thiệu Châu ngồi xuống sắc mặt không thay đổi
Đường Uyển nghiêng đầu nhìn anh, muốn cười.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu nhìn sang, có chút rụt rè có chút lạnh lùng, bất cẩn cùng ngây ngô ngây ngốc, tựa hồ đang hỏi cô có chuyện gì.
Cô khẽ lắc đầu.
Cô chỉ nghĩ rằng dù thế nào thì bạn trai của cô cũng đẹp trai và hơi dễ thương nên cô muốn nhìn anh ấy nhiều hơn.
Đây có lẽ là vẻ đẹp trong mắt kẻ si tình.
...
Đếm ngược đến ngày thi đại học: 1 ngày.
Hầu hết các phòng học đều được sử dụng làm phòng thi, bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn theo quy định, sàn nhà được lau rất sạch sẽ, trên tường không có giấy tờ hay băng rôn treo, ngoại trừ đồng hồ. Thời khóa biểu, danh sách học sinh dán trên bức tường cạnh cửa đều bị xé sạch, chỉ còn lại vài vết giấy rách trên tường.
Một lớp học như vậy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Ngôi trường náo nhiệt ngày trước giờ đây vắng vẻ hơn một chút.
Các học sinh lớp 12 ôn bài ở nhà vừa hồi hộp vừa mong chờ, tối hôm đó đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, giấy bút cho vào túi đựng chung, chốc chốc lại cảm thấy bất an nên mở túi ra kiểm tra lại. xem còn thiếu gì không....
Cố Giai Giai chính là người ở trong trạng thái căng thẳng và lo lắng này.
Hôm trước thi một ngày anh họ đến ôn bài cho. Cô cảm thấy vô cùng hoang mang mai thi rồi mà sao bà nào cũng chỉ như vừa mới được đọc qua. Thỉnh thoảng một câu hỏi bật lên.
"Đề thi toán năm nay có khó không?"
"Anh ơi, anh nghĩ dạng bài tập tiếng Anh nào sẽ thi vào?"
“ Anh ơi, anh có nghĩ phần kiến thức này sẽ được kiểm tra trong kỳ thi tuyển sinh đại học không?Em có nên học thuộc công thức không??"
Chu Chấn Quân tháo kính xuống, bất đắc dĩ xoa giữa hai lông mày, "Giai Giai thả lỏng một chút, khoảng thời gian này em có tiến bộ rất lớn, đi thi cứ làm như bình thường thôi đừng căng thẳng."
Cố Giai Giai buồn bã khóc “Nếu em làm không tốt thì sao?”
“Học lại.”
“…Có ai an ủi cô như vậy không?” Cố Giai Giai hung ác trừng mắt.
Cô tìm thấy điện thoại của mình, vừa mở khóa màn hình vừa lẩm bẩm: "Quên đi, em đến chỗ Uyển Uyển cho thoải mái."
Đôi mắt Chu Chấn Quân chuyển động, anh đeo kính trở lại, lặng lẽ nhìn cô, nhưng lại nhìn thấy cô. mở số, do dự không gọi.
Anh tùy tiện nhặt một cuốn sách ngoại khóa trên giá sách của cô, ngữ khí tự nhiên hỏi: "Sao em không gọi?”
"Chắc cô ấy đang bận ôn thi cho người kia, không muốn người khác quấy rầy."
“Vậy em thì sao?" Không sợ quấy rầy anh sao?" Chu Chấn Quân không nói nên lời nhướng mày.
“Ai bảo anh là anh họ của em.”
Cố Giai Giai tự tin ngẩng đầu lên, “Hơn nữa, anh không có việc gì sợ cả.”
“Hừ.”
Chu Chấn Quân,cười nói: "Được, dù sao hiện tại anh cũng không có việc gì, chúng ta tiếp tục ôn tập, anh nhất định sẽ dạy dỗ em thật tốt, những công thức này ta còn chưa học thuộc xong, em không được phép ăn."
“A Châu, anh muốn ăn dưa hấu đông lạnh không?”
Đường Uyển bưng một đĩa dưa hấu cắt miếng đi vào phòng, dùng nĩa gắp một miếng dưa hấu ngọt lành lạnh đưa cho anh.
Chàng trai đang đọc bộ câu hỏi ngẩng đầu lên, không nói tiếng nào, chỉ há miệng cho miếng dưa hấu vào miệng.
Anh nhai, sau đó nhìn xuống câu hỏi sai trên giấy, lông mày hơi cau lại, lộ vẻ nghiêm túc.
Ngày mai là kỳ thi đại học, ngày cuối cùng cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa hai người đều lo lắng muốn cùng nhau vào phòng thi nên anh lại chuyển đến nhà cô.
Nhưng sau khi chuyển đến đây ngày hôm nay, anh chỉ ngồi trong phòng. Đường Uyển biết rằng anh ấy đang lo lắng.
Học kỳ này, anh như một sợi dây đàn căng thẳng, sự kiên trì và bền bỉ trong học tập khiến cô cảm thấy tự ti với anh. Sau khi đã nỗ lực rất nhiều, việc hy vọng mình có thể gặt hái trái ngọt là điều đương nhiên.
Thành thật mà nói, cô cũng lo lắng cho anh.
Đường Uyển lặng lẽ đứng bên cạnh anh, nhìn xuống bộ câu hỏi sai của anh, đút cho anh vài miếng dưa hấu rồi tự mình ăn.
Đợi một lúc, Từ Thiệu Châu không đợi bạn gái tiếp tục cho ăn, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn đĩa trái cây đã vơi một nửa trong tay cô, sững người một lúc, chớp chớp hàng mi dài. Liếm đôi môi đỏ tươi, há miệng kêu "a", ý muốn được đút ăn rất rõ ràng.
Đường Uyển gắp một miếng dưa hấu, tiếp tục nhét vào trong miệng, mơ hồ giải thích: "Không thể ăn nhiều như vậy, ngày mai thi đại học, cẩn thận đau bụng."Từ Thiệu Châu nheo mắt lại.
“Ngày mai anh phải thi đại học.”
Cảm nhận được oán hận của anh, Đường Uyển nuốt miếng dưa hấu trong miệng xuống, ho nhẹ một tiếng, đặt cái nĩa trong tay xuống, “ Ăn hết đi, ăn đi cắt ra rồi bỏ đi lãng phí....”
“ Có mà em thích ăn đồ lạnh, đồ tham ăn.” Từ Thiệu Châu thẳng thừng nói.Rồi anh chăm chú nhìn cô và đĩa hoa quả trên tay cô.
"...."
Đường Uyển không thể ăn được nữa.
Dưới cái nhìn chằm chằm của anh, cô lặng lẽ cất quả dưa hấu đông lạnh trở lại tủ lạnh.
Cô không có việc gì làm, liền bắt đầu kiểm tra túi đựng đồ của hai người, xem có thiếu thứ gì như thẻ dự thi chứng minh thư hay không, để đảm bảo không có gì bị thất lạc.
Ngày hôm sau.
Kỳ thi tuyển sinh đại học trung học phổ thông quốc gia cuối cùng đã đến.
Có rất ít tiếng còi xe ô tô trên đường thành phố, những chiếc xe buýt đưa đón thí sinh chạy qua đều đặn. Cổng trường đông nghịt phương tiện, nhiều cảnh sát giao thông đang điều tiết giao thông.
Các bậc phụ huynh đang nóng lòng chờ đợi nhìn con cái bước vào cổng trường, nhìn đám học sinh trung học trẻ trung năng động này, trong lòng bỗng có chút xúc động.
Trong chớp mắt, các con của họ sẽ bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhìn những ông bố bà mẹ đưa con đi thi đại học này, Từ Thiệu Châu khẽ mím đôi môi mỏng, vuốt ve ba vết sẹo trên cổ tay trái đã lành từ lâu, ánh mắt mờ mịt, giây tiếp theo anh chạm vào cổ tay cô, anh trở nên nhẹ nhõm hơn.
Anh không cần cha mẹ... Có Uyển Uyển là đủ rồi
Đường Uyển đang kiễng chân nhìn về phía trước, đột nhiên phát hiện tay mình đang bị giữ lại.
Mặc dù đang là mùa hè nhưng tay anh vẫn cảm thấy hơi lạnh.Cô hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười đan những ngón tay vào tay anh.
"Đừng căng thẳng, cứ coi kỳ thi tuyển sinh đại học này như một kỳ thi bình thường là được."
Từ Thiệu Châu được cô gái an ủi thành công hài lòng, anh cụp mắt xuống, đôi mắt hơi tối lại, nụ cười chậm rãi lan ra trên khuôn mặt của anh "Ừm."
Khi chuông báo báo chuẩn bị vào thi học vang lên. Các thí sinh lần lượt đi về phía trước, lên tầng trên để tìm phòng thi của mình.
Trước khi chia tay với Từ Thiệu Châu, Đường Uyển nhẹ nhàng dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay anh, ra hiệu cho anh vui lên.