“Nghe nói bố hắn say rượu giết người, thụ án mười hai năm vẫn chưa ra, sau khi bố hắn vào tù chưa bao lâu thì mẹ hắn kiện đơn ly hôn, ly hôn không bao lâu mẹ hắn đưa hắn lại tái hôn với người khác."
"Trời ạ, có chuyện như vậy thật sao?!"
"Thật hay giả vậy? Cậu nghe tin này ở đâu vậy?"
" Bạn tôi nói với tôi rằng tất cả học sinh trong lớp mà Từ Thiệu Châu ở trường trung học đều biết chuyện này trước khi cậu ta được chia lớp."
“Gia cảnh xấu xí như vậy không nên công khai, không thể là Từ Thiệu Châu tự mình nói ra được. Liệu có ai cố tình hãm hại cậu ta không."
"Khi cậu ta bao nhiêu tuổi thì bố cậu ta vào tù."
"Hình như vẫn đang học lớp 1 thì phải...'
...........................
Đường Uyển mất nửa giờ để xem qua các tin nhắn trò chuyện trong lớp. Trước đây, cô không thường xuyên để ý đến tin tức của nhóm, nhưng thỉnh thoảng, số lượng tin nhắn đã tích lũy đến 99+ vì vậy cô đã không tham gia thảo luận về vấn đề này vào thời điểm đó.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những ghi chép trò chuyện này, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô nghe nói về Từ Thiệu Châu
Những lời nói vô tình, ác ý ấy như những mũi tên nhọn có thể đâm thấu tim người.
Lúc này, cô rất mừng vì anh không ở trong nhóm và chưa từng thấy những lời cay nghiệt này.
Đường Uyển biết rằng Từ Thiệu Châu sống một mình ngay từ lần đầu tiên cô bước vào căn phòng này. Có giày của một người ở lối vào và chỉ có một bộ đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm.
Căn bếp sạch sẽ không một vết khói.
Và ở đây chỉ có một phòng ngủ...
Trong căn phòng này, có sự yên tĩnh và cô đơn của một thiếu niên sống một mình.
Trong hai hoặc ba ngày chăm sóc anh, mặc dù Đường Uyển rất tò mò nhưng cô chưa bao giờ hỏi về bố mẹ anh, vì cô cảm thấy rằng sẽ chạm vào vùng cấm của anh. Anh giống như một con nhím, chỉ cần bị thế giới bên ngoài kích thích anh sẽ cuộn mình lại dùng gai nhọn bảo vệ mình, không chịu đến gần người khác.
Đôi khi, cô cảm thấy hai người họ khá giống nhau. Trong tình huống này, anh không bị trầm cảm, phải không? Anh đã tự làm hại mình, rõ ràng là rất nghiêm trọng.
Cô suy nghĩ liệu nên đưa anh đến gặp bác sĩ tâm lý không?
Đường Uyển véo vào điện thoại của mình cô không thể không lắng trong một thời gian dài.
Khi Từ Thiệu Châu làm xong bài tập đi ra phòng khách, anh thấy cô gái đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha một tay cầm điện thoại, tay kia chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi anh chuẩn bị nhặt chiếc cặp bên cạnh ghế sô pha chuẩn bị bỏ bài tập vào cô nhận thấy động tác đó và ngẩng đầu nhìn cậu.
Nhìn vào mắt anh ấy... rất tốt bụng?
Từ Thiệu Châu cảm thấy bối rối.
“Từ Thiệu Châu.”
Cô đặt chân xuống gọi anh. Chàng trai muốn quay về phòng nhìn cô với đôi mắt dài “ Cậu đang làm gì vậy?
"Sáng mai cậu muốn ăn gì?”
“…”
Giọng điệu nghiêm túc như vậy, tôi còn tưởng rằng cô là định nói một chuyện quan trọng, nhưng không ngờ cô ấy lại hỏi anh ấy muốn ăn gì.
“Gì cũng được.”
Lại là câu trả lời. Anh ấy đã quá buông thả với chính mình. Đường Uyển nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Thật sự tùy tiện sao? Vậy để tôi mua cho cậu một cái bánh bỏ hành lá, rau mùi, ớt, không có thịt...
Mỗi khi Từ Thiệu Châu nghe cô nói một câu, lông mày anh lại nhíu lại một chút. Cô ấy là cố ý nói như vậy Biết vậy, anh bình tĩnh nói: “ Cậu không cần mua, tôi tự đi mua.”
“Hả?”
Cô gái ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi suy nghĩ lại gật đầu: “Không sao...Vậy tiện thể cậu mua cho tôi một cái.” Cậu ăn cái gì tôi ăn cái đó."
Cô nhìn anh với vẻ mặt “Tôi dễ nuôi”.
Từ Thiệu Châu có chút không nói nên lời. Nhưng đây là nhân tiện, sau hai giây im lặng, anh ta đáp: “Được".