Cố Giai Giai hơi do dự với tờ giấy nháp do Đường Uyển đưa cho, cầm viên phấn lên chép đáp án vào tờ giấy.
So với La Ái đang xấu hổ, Cố Giai Giai có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Kết quả cuối cùng là rõ ràng.
Giáo viên dạy toán hài lòng đánh dấu câu trả lời của Cố Giai Giai, sau đó cau mày nhìn câu hỏi của một cô gái khác. Thầy giáo không gạch chéo mà tập trung giải thích câu hỏi đó.
La Ái cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cố Giai Giai trở về chỗ ngồi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn bạn cùng bàn một cách biết ơn và yêu quý rồi trả lại tờ giấy nháp trong tay cô ấy "Đường Uyển cậu thật giỏi, tớ không hề biết làm loại câu hỏi này, cậu có thể dạy tớ giải bài này sau giờ học không.
Đường Uyển nhẹ nhàng trả lời: "Được."
"Cảm ơn."
...
Dù là trong lớp hay giữa các lớp, Đường Uyển đều chú ý đến chuyển động ở hàng sau.
Cô cảm thấy mình cần tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện với Từ Thiệu Châu. Cô vốn định buổi chiều tan học cùng anh về nhà nhưng lần này anh đi rất nhanh, căn bản không có ý định đợi cô. Để thoát khỏi cô, anh thậm chí còn bắt đầu chạy trên vỉa hè, nhanh đến mức cô không thể theo kịp.
Đường Uyển người bị bỏ lại cảm thấy tức giận và có hơi buồn cười.
Đến trước cửa nhà anh, cô nhẹ nhàng gõ cửa " Từ Thiệu Châu chúng ta nói chuyện được không?"
Không ai trả lời.
Có một khoảng im lặng dài sau đó.
Đường Uyển bị từ chối có một chút đau đầu
Cô lại gõ cửa.
Nhưng những người trong phòng đã quyết định không mở cửa cho cô. Từ Thiệu Châu ôm gối nằm ở trên sô pha, nghe thấy tiếng gõ cửa lông mi run lên, vùi mặt vào trong gối.
Rèm cửa kéo lại căn phòng tối om, bóng tối gần như nuốt chửng anh.
Anh không biết đã bao lâu, cô gái ngừng gõ cửa.
Sau một hồi im lặng, anh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô: "Từ Thiệu Châu nếu cậu không thích, sau này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.Tôi đi đây."
Từ Thiệu Châu vùi mặt sâu hơn,cho đến khi không còn âm thanh nào bên ngoài nữa.
Chắc là cô đã đi rồi!
Họ vốn là những người không có giao điểm chung bây giờ họ cũng chỉ là đang quay trở lại quỹ đạo cuộc sống ban đầu. Sống một mình và chết lặng lẽ là cái kết anh định sẵn cho mình...
Bên kia.
Đường Uyển đi bộ sang bên đường một mình, nhìn xuống đất và đi rất chậm. Tốc độ chậm này cho phép cô bình tĩnh lại và suy nghĩ.
Sự thay đổi thái độ đột ngột của anh khiến cô có chút thất vọng. Cô biết mình đã làm không tốt,có thể trong mắt anh ấy hành vi của cô giống như một kẻ luôn rình rập theo dõi anh ấy.
Mục đích ban đầu của việc tiếp cận anh, giúp đỡ anh, thậm chí quan tâm đến anh chỉ là để anh lấy lại hy vọng sống và thay đổi kết cục tự sát của anh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã xen lẫn ích kỷ vào đó. Cô muốn được anh thích.
Đây là một vấn đề phổ biến mà mọi người phải lòng người khác đều mong muốn được đối phương đáp lại, nhưng lại sợ khi có được nó.
Nhiều khi, sự oán giận sẽ nảy sinh khi những nỗ lực không được đền đáp. Đường Uyển kìm nén sự ích kỷ của mình và để suy nghĩ của cô trở lại bình tĩnh.
Đừng bận tâm nữa. Chỉ anh còn sống, hắn có thích cô hay không thì có liên quan gì?
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô bỗng vui vẻ hẳn lên.
Sau nhiều năm điều trị chứng trầm cảm, Đường Uyển không còn là cô gái mới lớn rụt rè, hướng nội và hay cáu kỉnh như xưa nữa, cô biết cách tự giải tỏa căng thẳng và không để mình đi vào ngõ cụt.
Liếc nhìn những ánh đèn neon bên đường, cô quay lại và đi đến hiệu sách gần nhất. Cô đã mua rất nhiều giấy kiểm tra cho các môn học khác nhau, cũng như một số dụng cụ vẽ tranh.