Lý Khải không ngờ rằng cháu gái vừa mới tỉnh dậy, sau khi cân nhắc một lúc, ông ấy xin lỗi nói: “Tiểu Uyển, thật xin lỗi, cậu có việc phải đi công tác nên cậu không thể đii họp phụ huynh cho cháu được.”
" Đường Uyển bình tĩnh nói " Vâng." Quả nhiên chính là như vậy mà
“Nhưng cậu nhờ mợ của cháu đi, bà ấy sẽ đến cổng trường nhưng không biết phòng học ở đâu, cháu đến cổng trường đón bà ấy được không?”
Đường Uyển:"…"
Cô nhìn lên đồng hồ, mới có 8 giờ. Mà lịch họp phụ huynh bắt đầu lúc chín giờ.
“Bây giờ mợ ấy sắp đi chưa?”
“Chưa đi, nhưng bà ấy sắp đi rồi.” Đầu dây bên kia, Lý Khải nhìn Trương Nguyệt Hoa đang lảo đảo, giục cô nhanh lên.
“Nhắc cái gì? Không thấy tôi còn phải phơi quần áo sao!” Trương Nguyệt Hoa tràn đầy oán hận, động tác giũ quần áo của bà ta càng lớn hơn.
Đường Uyển đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ." Cậu đừng ép mợ đi, cuộc họp phụ huynh này cũng không quan trọng lắm." Cô nói những lời này không chút cảm xúc nào.
Lý Khải muốn nói thêm điều gì đó, nhưng điện thoại đã bị cúp. Trương Nguyệt Hoa nhìn ông ấy như một trò đùa “Ông nhìn xem, cô cháu gái chết tiệt này không có lễ phép gì cả, còn muốn tôi tham gia họp phụ huynh cho nó? Nó có van xin tôi đi, tôi cũng không thèm đi!.”
“Mới sáng sớm ra làm gì đã ồn ào như vậy?” Một bà lão tóc bạc trắng từ trong phòng đi ra, bất mãn nhìn bọn họ.
Lý Khải ngượng ngùng cười: “Không có gì đâu mẹ, con chỉ muốn Nguyệt Hoa đến trường họp phụ huynh cho Tiểu Uyển mà thôi.”
Nghe thấy tên cháu gái rẻ tiền của mình, sắc mặt bà lão nhất thời trầm xuống “Con muốn đi sao? Con không được phép đi. Nó giống hệt như mẹ nó, là một con sói mắt trắng xa lạ, con quan tâm đến nó làm gì?! Con bé ấy dù chết bây giờ không liên quan gì đến chúng ta…"
Bà ta kêu la rất nhiều, từ phòng khách đến phòng.
Lý Khải đau đầu xoa xoa lông mày.Sao bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn chưa nguôi? Chị gái anh đã chết bao lâu rồi.
Khi có người cùng chiến tuyến với mình, Trương Nguyệt Hoa lập tức chống nạnh tự tin: “Anh nghe chưa? Mẹ bảo không được đi. Hãy nghe lời mẹ. Mẹ già rồi sức yếu. Đừng làm bà ấy tức giận nữa.”
Lý Khải không muốn nói chuyện cùng với hai người nữa.
Cuối cùng ngày hôm đó, phụ huynh của Đường Uyển vắng mặt.
Đó lại là những điều cô muốn. Có thể tránh được rất nhiều rắc rối…
Sau cuộc họp phụ huynh, không gian trong khuôn viên trường của học sinh trở lại bình lặng.
Thời gian trôi qua, Đường Uyển và Từ Thiệu Châu ngày càng thân thiết với nhau một cách tự nhiên.
Trong nháy mắt, hai người ở chung nửa tháng, ngày ngày cùng nhau đi học, nhưng trong mắt bạn học chỉ là bạn bè thỉnh thoảng nói chuyện, cũng không tiếp xúc nhiều ở trường.
Buổi học cuối cùng ở trường kết thúc vào chiều thứ 6
Cố Giai Giai nắm lấy bạn cùng bàn đang chuẩn bị rời đi với cặp sách trên lưng, và chớp mắt với cô ấy, “Uyển Uyển, ngày mai nhớ đến bữa tiệc sinh nhật của tớ đừng quên đấy, không được quên!”
Đường Uyển bất lực gật đầu “Biết rồi mà, cậu đã thì thào bên tai tớ cả ngày hôm nay rồi, tớ quên không nổi."
“Này, cậu đến là tốt rồi, không cần mang quà đến cho tớ đâu.” Cố Giai Giai cười xấu xa, điên cuồng nháy mắt ám chỉ.
Đường Uyển giả vờ không hiểu, lại rõ ràng gật đầu, nghiêm túc nghiêm túc nói: “Được, tớ sẽ không mang.”
Cố Giai Giai trợn to mắt, bộ dạng như một tên lưu manh: “Chờ một chút….Tớ chỉ nói khách khí thôi. Cậu thực sự không muốn mang quà cho tớ à? Nếu vậy thì, tớ đổi ý muốn một món quà, tớ muốn một món quà! Sẽ chẳng ai chấp nhận việc không nhận một món quà vào ngày sinh nhật của mình.”