Cô chưa kịp hỏi tại sao, anh ta đã nhẹ nhàng phân tích với cô: "Những năm gần đây, điểm xét tuyển của Đại học Nam Kinh chỉ tăng chứ không giảm, ước tính sang năm điểm xét tuyển của trường có thể vào khoảng 29 điểm".
Đường Uyển không thể không bắt đầu nhớ lại điểm tuyển sinh của Đại học Nam Kinh trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm họ ở kiếp trước, và phát hiện ra rằng cô ấy không thể nhớ được.
Đã quá lâu rồi.
Chu Chấn Quân tiếp tục nói: "Gia Giai cho tôi xem học bạ lớp của cậu, điểm của cậu còn lâu mới được vào Đại học Nam Kinh, kỳ thi tháng trước là bài thi do trường ra, độ khó cũng tương đối thấp vì vậy điểm số của chúng ta đã bị thổi phồng..Mặc dù vẫn còn một năm học, nhưng để đảm bảo an toàn, tôi khuyên cậu nên tham gia cuộc thi Olympic này. Toán học là điểm mạnh của cậu. Nếu cậu trải qua một giai đoạn có hệ thống đào tạo, xác suất đoạt giải của cậu sẽ rất cao."
Đường Uyển hơi ngạc nhiên trước chuỗi từ dài của cậu ấy.
Mím môi im lặng vài giây, cô tò mò hỏi: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tại sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?"
Nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, Chu Chấn Quân mỉm cười, ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Thật xin lỗi, bởi vì tôi cảm thấy chúng ta rất giống nhau nên không nhịn được nói nhiều. Trường đại học tôi muốn thi cũng là Nam Kinh"
Đường Uyển chớp chớp mắt.
“Thật trùng hợp, tôi còn tưởng rằng với số điểm của cậu, cậu sẽ có thể tham gia trường khác.”
Chu Chấn Quân lắc đầu cười nói, “Không phải chỉ có cậu nghĩ như vậy, thật ra, tôi muốn trúng tuyển khoa máy tính của Đại học Nam Kinh.
" À vậy cũng tương tự, điểm xét tuyển chuyên nghành cũng cao hơn các chuyên ngành khác.
Đường Uyển không ngần ngại nói với nhau, "Tôi muốn thi vào khoa tài chính của Đại học Nam Kinh."
Bởi vì họ có một chủ đề chung, cả hai trò chuyện một lúc trong hành lang. Gần đến giờ học, Chu Chấn Quân mới rời đi.
Trước khi đi, cậu liếc về hướng phía sau cô gái, trong mắt có chút dò xét.
Đường Uyển trải bài thi Olympic toán trong tay ra xem, quay đầu lại thì phát hiện Thiệu Châu Từ không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa sau, trên lông mày lộ ra một tia cáu kỉnh cùng bất an, một bóng *** đổ trên mái tóc gọn gàng của anh ấy, che giấu một nửa đôi mắt mờ nhạt của anh ấy.
A Châu?
Cô mỉm cười định gọi anh lại nhưng anh lại ngượng ngùng quay đi bước vào lớp với tấm lưng lạnh lùng.
???
Đường Uyển liếc nhìn tờ giấy thi trong tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Chấn Quân rời đi, cẩn thận mạnh dạn đoán.
Anh ấy.....ghen rồi!
Không phải chứ?
Nếu như...Nghĩ đến khả năng này, đôi mắt của Đường Uyển sáng như sao.
Cố Giai Giai tràn đầy dấu hỏi, "Cậu cùng anh họ tớ nói cái gì, cười đến vui như vậy?"
Đường Uyển lập tức thu lại nụ cười, trở nên trầm mặc ôn nhu: "Tớ không có cười với cậu ấy... tớ không có nói cái gì, chỉ là nói chuyện đại học thôi."
"Học sinh lớp có cần nói về những chủ đề sâu xa như vậy không? Ở đại học thì có gì để nói? Than ôi, tớ thậm chí không nghĩ mình có thể vào đại học."
"...Cố Giai Giai cảm thấy tâm trạng cô bây giờ rất bi quan, "Thật ra thì, nghĩ mà xem, làm cá bỏ muối cũng không có gì sai."
Đường Uyển vỗ vỗ khuỷu tay cô ấy đỡ, nhẹ nhàng rót thêm một câu cho cô ấy: “Con người vẫn cần có lý tưởng, chỉ có lý tưởng mới có động lực phấn đấu.”
"Tất nhiên tớ có lý tưởng."
"Là cái gì vậy?"
"....Ài không thể nói với cậu được". Cố Giai Giai khịt mũi 2 lần:" Lý tưởng cũng giống như đồ vật, thì chính giống mặc nội y, tuy là tớ có nhưng cũng không thể nói với người khác là mình có."