Ánh Mắt Bất Thường Của Bạn Cùng Phòng

Chương 17: Cậu dỗ dành tớ đi



Đầu ngón tay mềm mại của cô ta gõ nhẹ lên thành cốc trà sữa, khuôn mặt lạnh lùng cười nhạt một tiếng, lộ ra vẻ sắc bén hiếm có, vài giây sau cô ta rút ngón tay lại, ngả người ra sau, ngước đôi mắt ngây thơ quyến rũ chờ đối phương nói tiếp.

"Con gái ngoài giá thú của người đứng đầu nhà họ Thẩm trong năm gia tộc lớn." Việt Trạch nói ra thân phận của cô ta, sắc mặt lạnh nhạt: "Nếu không định để lộ thân phận, thì yên lặng mà sống đi."

Hạ Vân nhìn thấy sự khó chịu trong đôi mắt của Việt Trạch, cô ta đảo mắt vài cái, đôi môi đỏ nhếch lên: "Xem ra cậu hai nhà họ Việt của chúng ta rất thích anh chàng nhỏ kia nhỉ." Sau đó cô ta đổi giọng điệu đầy khiêu khích nói: "Làm sao bây giờ? Nhưng mà Mục Kinh thực sự rất hợp gu của tôi, mà tôi lại không có ý định từ bỏ."

Rốt cuộc Việt Trạch cũng có phản ứng, anh lười biếng ngước mắt lên, cười khẩy nói: "Sao thế, con gái nhà họ Thẩm, muốn chọc giận tôi rồi sau đó mượn tay tôi để đạt được mục đích ván cược của cô à?"

Thấy âm mưu bị bại lộ, Hạ Vân cũng không hoảng hốt, không chút sợ hãi ngước khuôn mặt nhỏ lên: "Nếu là như vậy thì sao?"

"Nếu cô dám động vào cậu ấy..." Đôi mắt hoa đào lạnh nhạt thường ngày của Việt Trạch hiện lên tia tàn nhẫn: "Tôi không ngần ngại đạp cô cùng nhà họ Thẩm xuống dưới chân đâu."

"Nhớ cho kỹ." Việt Trạch nói xong liền đứng lên rời khỏi quán trà sữa.

Hạ Vân nhìn bóng lưng anh rời đi, cầm lấy cốc trà sữa cắn ống hút, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Việt Trạch giải quyết xong tình địch nhưng tâm trạng lại không tốt chút nào.

Anh lang thang vô định trên phố, nhớ lại đêm mình bị bệnh và phải nhập viện.

Sau khi Mục Kinh mở khóa điện thoại rồi đưa cho anh liền chìm vào giấc ngủ, căn bản không phát hiện ra anh không thể nào kiểm soát được pheromone đang điên cuồng tràn ra ngoài.

Khó khăn lắm với kìm nén được ham muốn tình dục đang gào thét của Alpha trong cơ thể, chiếc điện thoại trong tay anh không ngừng rung lên.

Anh còn tưởng rằng đó là báo thức Mục Kinh đặt, vô thức mở màn hình lên định tắt báo thức đi. Nhưng khi nhìn thấy màn hình di động, những câu nói đó đã xông thẳng vào trong não khiến anh không kịp tránh né.

Là tin nhắn của Hạ Vân gửi tới.

Cô ta nói rằng, anh chàng nhỏ đẹp trai, hôm nay tớ quên hỏi, cậu có thích nụ hôn tớ gửi cho cậu không?

Cô ta nói rằng, ngày hôm đó khi tớ chạm vào người cậu, rõ ràng cậu cũng rất hưởng thụ mà ~

Cô ta còn nói rằng, mắt mũi cùng môi của cậu thật sự rất ngọt ngào.

...

Khung thoại tin nhắn không ngừng hiện lên, rõ ràng chăn vô cùng ấm áp và mềm mại, nhưng Việt Trạch chỉ cảm thấy mình như đang rơi vào hang động được làm từ băng.

Sắc mặt anh trắng bệch, ngón tay run rẩy mở tin nhắn lên, từng dòng chữ mập mờ đập vào mắt.

Hạ Vân: Khi cậu đỏ mặt trông rất xinh đẹp.

Hạ Vân: Tớ thích dáng vẻ của cậu khi trán cậu đổ đầy mồ hôi.

Hạ Vân: Cậu có hài lòng với sự mềm mại của tớ không?

Hạ Vân: Phải trân trọng dấu môi của tớ đấy nhé ~ Lần sau chúng ta hẹn nhau tiếp nha ~

Hạ Vân: Ngủ ngon, moaz ~

Đôi mắt Việt Trạch đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, chỉ ước rằng có thể chọc thủng hai cái lỗ trên cơ thể của người ở đầu bên kia điện thoại. Cho tới khi điện thoại di động tự tắt, anh mới che đôi môi cùng hàm răng đang không ngừng run rẩy của mình lại, giống như trái tim anh đang bị một con dao cùn từng chút từng chút một cứa vào, đau tới nổi không thể thở nổi.

Nước mắt làm mắt anh nhòe đi, anh quay đầu lại, nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh mình, chỉ cần vươn tay là có thể với tới được, nhưng lại chỉ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng. Việt Trạch nức nở nghẹn ngào khóc, bất lực gọi tên cậu: "Mục Kinh. Mục Kinh."

Mục Kinh, cậu cho tớ một lời giải thích đi. Tớ chỉ tin lời cậu nói thôi.

Đồ lừa đảo, sao cậu lại đối xử với tớ như vậy. Rõ ràng trước đây cậu nói rằng muốn làm bạn đời của tớ, vậy mà bây giờ cậu lại đổi ý, giả vờ không quen biết tớ, còn tìm cách để giữ khoảng cách với tớ.

Mục Kinh, cậu không được gặp lại cô ta nữa, càng không thể cùng cô ta...

Mục Kinh, cậu để ý tới tớ đi...

Việt Trạch cảm thấy bản thân đã hét lớn hết mức có thể, nhưng cuối cùng chỉ phát ra một âm thanh yếu ớt tới nỗi chính anh cũng không thể nghe rõ, chứ đừng nói gì tới Mục Kinh đang đưa lưng về phía anh ngủ say.

Anh mang theo trái tim chằng chịt vết thương, khó khăn lê cơ thể tới phía sau lưng Mục Kinh, cẩn thận áp mặt vào tấm lưng ấm áp của cậu, cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm từ người làm anh tổn thương nhất, nước mắt rơi xuống, thấm vào quần áo của cậu, lòng kiêu hãnh của Alpha, sự tự chủ cùng lòng kiêu ngạo của cậu hai nhà họ Việt cũng tan vỡ theo.

"Mục Kinh...Cậu dỗ tớ đi, cậu dỗ dành tớ thì tớ sẽ tha thứ cho cậu...Cậu hứa sau khi tỉnh lại cậu sẽ làm vậy đi, cậu hứa đi." Việt Trạch khóc đến thương tâm, âm thanh nghẹn ngào nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Chỉ thích một mình tớ thôi, đừng trốn tránh tớ nữa..."

Mục Kinh ngủ vô cùng ngon giấc, hoàn toàn không biết rằng cậu chủ nhỏ nhà họ Việt từ trước tới nay vẫn luôn lạnh lùng lại đang ghé sát vào người mình khóc đến đau lòng.

Phòng bệnh tối om, chỉ có tiếng hít thở đều đều cùng tiếng khóc nức nở nghẹn ngào ẩn dưới chiếc chăn. Một lúc lâu sau, tiếng khóc nghẹn ngào yếu ớt mới từ từ biến mất, rốt cuộc chủ nhân của âm thanh đó cũng bớt đau lòng hơn đôi chút, lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

Đôi mắt hoa đào của Việt Trạch sưng húp, anh dụi dụi vào lưng cậu, sau đó cầm lấy điện thoại di động lặng lẽ đứng dậy rời khỏi phòng bệnh rồi tìm bác sĩ mượn một chiếc quang não. Anh tìm một góc vắng vẻ, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím, các thao tác viết mã code trên trang web vô cùng mơ hồ và khó hiểu.

5 giờ 30 phút sáng, bầu trời sáng dần lên, để lộ ra màu trắng giống như bụng cá, ánh sáng ban mai mờ nhạt, những ngôi sao trên bầu trời cũng dần biến mất. Việt Trạch nắm chặt chiếc điện thoại có chương trình ẩn, nhẹ tay nhẹ chân quay lại giường bệnh.

Anh cẩn thận xóa tin nhắn Hạ Vân gửi tới tối hôm qua, khôi phục toàn bộ trạng thái điện thoại lại như lúc Mục Kinh nhét vào tay mình, rồi đặt điện thoại lên chiếc tủ đầu giường. Sau đó anh nằm nghiêng người chống cằm, nương theo ánh sáng tràn vào trong phòng, ngây ngốc nhìn khuôn mặt yên tĩnh ngủ say của Mục Kinh.

Đoán rằng cậu sẽ dậy sớm, anh thay quần áo xuống lầu mua một phần đồ ăn sáng mang về, rồi quay lại trường trước khi cậu tỉnh dậy.

Sau đêm đó, toàn bộ tin nhắn Hạ Vân gửi tới cho Mục Kinh đều bị chặn trực tiếp trên điện thoại của Việt Trạch, mấy ngày hôm nay đều là anh nói chuyện cùng cô ta, nhưng cũng không để ý nhiều tới, chỉ khi nào cô ta hẹn gặp nhau, anh mới trả lời lại.

Việt Trạch đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, không biết nên làm gì tiếp theo.

Thực ra anh có hơi ghen tị với Hạ Vân, ghen tị vì cô ta là Beta giống Mục Kinh, ghen tị vì cô ta có vẻ ngoài đáng yêu mà Mục Kinh thích, ghen tị nhất chính là cô ta có thể bày tỏ tình yêu với Mục Kinh một cách công khai.

Không giống như anh, dù đã loại bỏ hết tình địch nhưng anh vẫn không thể thổ lộ tình cảm của mình với Mục Kinh được, chỉ có thể cố chấp ở bên cạnh cậu, âm thầm ngắt từng bông hoa xinh đẹp lởn vởn quanh cậu, và cũng không thể nhìn thấy ánh bình minh của tình yêu thầm lặng này.

Nhà chính của nhà họ Quý.

Quý Thụy ngồi trước chiếc quang não mới mua, điều khiển nhân vật bằng những thao tác nhanh nhẹn, liên tục tấn công và né tránh, đang vui vẻ dẫn con gà Đào Ngôn đánh quái lên cấp, thì nghe thấy tiếng gõ cửa của ông cụ nhà mình.

Quý Thụy nhanh chóng kết thúc trận chiến bằng hai ba đòn, tháo tai nghe xuống rồi nhìn về phía cửa, nghi ngờ đi qua.

"Sao vậy ông nội?" Bình thường ông cụ nhà cậu ta đâu có ăn mặc lịch sự như vậy đâu? Định đi đâu hả?

Ông cụ Quý với vẻ mặt hiền hậu nói: "Có khách tới nhà chơi, con xuống tiếp đãi người ta đi."

"Ai thế, con có quen không?" Quý Thụy nói rồi định đi xuống lầu.

Ông cụ Quý đưa tay ngăn cản cậu ta, không hài lòng nói: "Con ăn mặc xuề xòa như vậy không lịch sự chút nào, thay âu phục rồi hãy xuống."