Việt Thần Thần thấy Quý Thụy nhìn chằm chằm môi mình, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo. Nhưng mà giọng điệu không thể hiện ra, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh Quý, sao vậy ạ?"
"À, tôi..." Quý Thụy bỗng hoàn hồn, ý thức được bản thân vừa suy nghĩ điều gì, cậu ta nhảy dựng lên tránh xa thiếu niên, cả người toát mồ hôi lạnh.
Thằng nhóc này được đấy, không hổ là người nhà họ Việt, mới gặp nhau mà đã dùng viên đạn ngọt ngào này bắn cậu ta không còn manh giáp nào, nếu cậu ta tỉnh táo lại muộn chút nữa, thì có lẽ tới pheromone Alpha cũng cho người ta luôn mất thôi.
Quý Thụy không dám coi thường Omega nhìn thì ngoan ngoãn yếu đuối này nữa, cậu ta đứng cách Việt Thần Thần vài bước chân, cậu ta viện bừa một cái cớ để rời khỏi đây: "E hèm, cậu khát nước không, tôi xuống lầu lấy đồ uống cho cậu nhé."
Nói xong cậu ta nhanh chóng rời đi, không thèm quay đầu lại, lúc tới cửa còn vô tình trượt chân, bóng lưng có hơi chật vật.
Việt Thần Thần quay đầu lại nhìn cốc nước trái cây mát lạnh mới uống một ngụm trong tay mình. Khuôn mặt y không có chút cảm xúc nào, bấm mở một ván game mới, ngón tay di chuyển nhanh chóng trên bàn phím điện thoại, nhân vật trong game cũng thoát khỏi tình trạng chậm chạp cà giựt, động tác đoạt mạng lưu loát.
Rất nhanh chữ "Chiến Thắng" xuất hiện trên màn hình quang não. Y xóa lịch sử trò chơi, bê ly nước trái cây dựa lưng vào ghế, nhàm chán dùng chân xoay ghế, kiên nhẫn chờ cậu chủ Quý nhỏ bé khôi phục tâm trạng của mình thật tốt.
Khi ánh mắt y đụng vào chiếc cúp bên cạnh, thiếu niên với vẻ ngoài ngoan ngoãn lúc này mới xì một tiếng. Không hiểu cậu chủ nhà này nghĩ như thế nào, một hai nhất quyết muốn đưa mấy thứ này cho y. Đâu phải là y không có, thậm chí còn có những lĩnh vực y còn nghiên cứu chuyên sâu hơn cả Quý Thụy, nhưng cũng không khoe khoang khắp nơi như Alpha tự cao tự đại này.
Lại nói tới Quý Thụy phía bên này, cậu ta vội vàng chạy một mạch xuống dưới lầu, mở cửa tủ lạnh ra, đập cái đầu như mớ bòng bong của mình vào vách trong của cửa tủ lạnh. Tới khi run lên cầm cập vì lạnh cậu ta mới đứng thẳng dậy, sau đó lấy một chai nước ra ôm vào trong lòng.
Cậu ta đóng cửa tủ lạnh lại, xong cũng không vội vàng quay lại phòng đọc sách mà dựa lưng vào cửa tủ lạnh, chờ bản thân bình tĩnh lại, có hơi đau đầu mà suy nghĩ xem tiếp theo nên cư xử như thế nào với Việt Thần Thần.
Đồ đã cho người ta rồi là không thể đòi lại được, bản thân cậu ta cũng không dám nói ra câu đó. Đã hứa rồi thì phải thực hiện được, cậu ta đã lật lọng một lần, lần này tuyệt đối không thể lại thất hứa.
Quý Thụy cảm thấy có hơi xấu hổ, dùng bàn tay che đôi mắt hồ ly của mình lại. Cậu ta chợt nhận ra chưa đầy ba tiếng đồng hồ, mà bản thân là Alpha đã bị một Omega nhìn vô cùng ngoan ngoãn ép cho không dám quay lại chính căn phòng của mình, ảo não trốn dưới lầu kéo dài thời gian.
Quý Thụy à Quý Thụy, từ khi nào mà mày trở nên ngu ngốc như vậy hả! Sự thông minh thường ngày mày dùng để nghĩ trò gây rối cho Việt Trạch chạy đi đâu mất rồi hả? Tại sao mà chỉ nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng kia thôi mà đã bị người ta nắm mũi dắt đi vòng vòng rồi?
Quý Thụy hít một hơi thật sâu, dùng sức xoa mặt, tự cổ vũ bản thân: "Cố lên Quý Thụy, mày không thể thua được, chỉ là một Omega mà thôi, mày có thể làm được!"
Nhưng tới khi quay lại phòng đọc sách, nhìn thấy ly nước trong tay thiếu niên, đống dũng khí vừa mới dâng lên của cậu ta lập tức biến thành mây khói.
Quý Thụy chậm rãi đi tới bên cạnh thiếu niên đang chơi game, vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì cho bớt xấu hổ.
Lúc này y dường như không phát hiện ra cậu ta, ánh mắt dán chặt vào màn hình quang não. Ngón tay nhợt nhạt vẫn không quen với việc điều khiển nhân vật, cái miệng lặng lẽ di chuyển tới ống hút rồi uống nốt ngụm nước trái cây cuối cùng trong ly.
Quý Thụy nhìn cái ly trống không mà hai mắt sáng rực, cậu ta lập tức túm lấy cơ hội thoát khỏi sự bối rối này. Miệng cười toe toét giống như đứa ngốc, ân cần mở chai nước ra, đổi ống hút trong miệng đối phương thành cái mới, phục vụ Việt Thần Thần uống nước.
Thiếu niên vô cùng nể tình uống một ngụm to, hai má phồng lên giống như một con hamster nhỏ đang giấu đồ ăn trong miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của y phá lệ thêm một chút đáng yêu, làm cho Quý Thụy cảm thấy ngứa ngáy không thể giải thích được.
Đột nhiên ngón tay y dừng lại, cả người cũng bất động tại chỗ.
"Làm sao thế?" Quý Thụy vội vàng hỏi, cậu ta phục vụ không tốt hả?
Việt Thần Thần quay đầu lại, vẻ mặt tủi thân nhỏ giọng tố cáo: "Anh Quý, có người mắng em."
Mong muốn bảo vệ của Alpha trên người Quý Thụy trong phút chốc bị khơi dậy một cách mãnh liệt. Giống như một con thú dữ bị người khác xâm phạm lãnh thổ, cậu ta nhìn màn hình với vẻ mặt hung dữ: "Ai cơ?"
Là tên nào chán sống mà lại dám mắng Việt Thần Thần, xem cậu ta có đánh hắn tới mức xin cha gọi mẹ hay không.
Việt Thần Thần nhường chỗ, lặng lẽ ngồi một bên xem Quý Thụy giải quyết đối phương. Cuối cùng là nhìn cậu ta nhanh nhẹn bắt được kẻ chửi mình, điên cuồng chà đạp đối phương trên mặt đất. Khi đối phương không chịu đựng nổi nữa định offline thì ném cho hắn một thanh máu, sau đó bắt đầu lặp lại các bước, làm cho tên kia tức đến mức chửi ầm lên. Hắn ta tức giận nói đừng để hắn gặp lại con gà mờ chỉ biết nạp tiền và gọi người khác tới cứu này thêm một lần nữa.
Việt Thần Thần lòng dạ hẹp hòi khi bị nhét cho cái danh hiệu "Gà mờ nạp tiền" liền âm thầm nhớ tài khoản của đối phương. Mấy ngày nữa y sẽ dành thời gian đánh đối phương tới khi khóa tài khoản mới bỏ qua.
Đương nhiên hiện tại y vẫn làm một Omega ngoan ngoãn, trưng ra vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn anh Quý đây trút giận cho mình.
Trước khi rời đi, Quý Thụy còn giúp y mang theo một đống chiến lợi phẩm, còn vô cùng lịch sự đưa y lên xe riêng của nhà họ Quý.
Lúc tới Việt Thần Thần chỉ mang theo một giỏ hoa quả do Việt Trạch đưa, mà lúc về trên người lấp lánh ánh vàng, còn thu được vài tài khoản game đạt cấp cao nhất. Chỉ sợ ai nhìn thấy cũng phải chửi thề một câu vì sốc, trông y bây giờ giống như đang đi nhập hàng hóa vậy.
Còn Quý Thụy hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. Nếu không vì thời gian không đủ, thậm chí cậu ta còn nghĩ tới việc làm vài cái bánh kem nhỏ để Việt Thần Thần mang về. Chỉ sợ thất lễ với thiếu niên mềm mại dịu dàng nhưng lại đầy mê hoặc trí mạng này.
Mãi cho đến khi thấy chiếc xe sang trọng nhà mình biến mất ở chỗ ngoặt đằng xa, cậu chủ Quý mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta giơ tay lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại trên trán mình, thầm nghĩ rốt cuộc cũng tiễn được ông trời nhỏ này đi.
Với sự nhạy bén của mình, Quý Thụy đương nhiên nhận ra rằng hôm nay vào thời khắc quan trọng, Việt Thần Thần đã thả cho cậu ta một đường lui. Vì thế cậu ta mới có thể nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu không cậu ta cũng không biết bản thân bị dụ dỗ tới mức nào.
Mẹ kiếp, rốt cuộc Việt Trạch đào đâu ra một Omega mồm miệng ngọt như vậy chứ. Đúng là khắc tinh của cậu ta mà.
Đêm hôm đó, Quý Thụy nằm ở trên giường tự nhiên mất ngủ.
Đầu óc cậu ta trống rỗng, từ từ nhớ tới bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nhưng vô cùng mềm mại của Việt Thần Thần. Còn có đôi mắt trong veo thuần khiết, đôi môi mỏng nhạt màu, ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt, và khí chất trầm lắng xung quanh thiếu niên.
Trong lòng cậu ta dường như có một chiếc lông vũ đang không ngừng chuyển động, khiến cậu ta vô cùng ngứa ngáy, mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng cậu ta thở dài, mặc thêm quần áo rồi đi vào phòng đọc sách mở quang não lên đăng nhập vào acc clone. Cậu ta tìm kẻ đã chửi mắng người khác chiều nay, bắt đầu một trận chém giết mới.
Rất nhanh đã tới thứ hai. Tối hôm đó, ký túc xá bốn người lại tụ họp đông đủ, cùng nhau bàn chuyện chọn câu lạc bộ.