Quý Thụy rửa mặt xong quay lại thì thấy Việt Thần Thần đã đồng ý lời đề nghị kết bạn của mình. Cậu ta mừng rỡ mở xem tin nhắn nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng chỉ gửi một cái nhãn dán xin chào qua.
Rất nhanh Việt Thần Thần đã trả lời tin nhắn của cậu ta: Chào buổi sáng anh Quý Thụy.
Tâm trạng của Quý Thụy sau khi thấy câu trả lời này liền dâng cao. Cậu ta cố gắng kéo khóe môi đang không ngừng nhếch lên của mình xuống, dùng sức cọ ngón tay vào nhau rồi mới hỏi tiếp: Cậu học ở thành phố nào thế? Năm mấy?
Việt Thần Thần: Thành phố B, năm nhất.
Ở thành phố B á. Quý Thụy thất vọng cụp mắt xuống, đều này đồng nghĩa với việc trong bốn năm tới bọn họ chỉ có thể gặp nhau vào ngày lễ và ngày nghỉ, vô cùng thiếu thời gian có thể ở cạnh nhau.
Cậu ta có nên chuyển tới thành phố B để học không?
Quý Thụy chống cằm bắt đầu nghiêm túc cân nhắc tính khả thi, cậu ta còn liệt kê vài ba trường hợp thì Việt Thần Thần gửi tin nhắn qua: Học kỳ sau có khả năng em sẽ chuyển tới đại học G.
Hmm, thì ra là bởi vì Việt Trạch. Cũng bởi thói quen từ xa xưa của năm gia tộc lớn, con cháu của dòng phụ sẽ học cùng với người thừa kế trong vòng hai hoặc ba năm.
Vậy nghĩa là, cậu ta có thể sớm tối ở chung với Việt Thần Thần đúng không? Quý Thụy liền quyết định để tín chỉ đặc biệt ở câu lạc bộ thứ hai sang kỳ học tiếp theo để được học chung với Việt Thần Thần. Dù sao thì cũng chỉ cần đủ hai năm là được, chứ không bắt buộc là hai năm nào.
***
Mục Kinh thì sáng sớm đã lên thư viện tìm tài liệu liên quan tới cơ giáp bảo hộ. Cậu đã đồng ý với hai anh em nhà họ Việt rằng mỗi tuần sẽ dành thời gian để hỗ trợ thí nghiệm cơ giáp, nhưng mà kết quả là tới bây giờ cậu vẫn đang ngồi không hưởng lợi. Cậu tự sâu sắc cảm thấy rằng bản thân cậu đang làm họ thất vọng.
Cậu dựa theo những thông tin tra được từ quang não trong thư viện, tìm vị trí cụ thể của từng cuốn sách có liên quan.
Nhưng tài liệu về cơ giáp loại bảo hộ ở đế quốc lại ít đến đáng thương. Chưa kể tài liệu về cơ giáp đều do năm gia tộc lớn nắm giữ, vì thế có rất nhiều tài liệu và thông tin chỉ chia sẻ trong nội bộ gia tộc, không được chia sẻ ra bên ngoài. Quan trọng hơn là cơ giáp bảo hộ sản xuất quá khó khăn, rất nhiều thứ chỉ dừng lại ở lý thuyết trên trang sách mà thôi.
Sự tồn tại của phòng thí nghiệm nhỏ trong kho cơ giáp ở nhà họ Việt quả là điều hiếm thấy trên toàn đế quốc. Cho đến tận bây giờ cậu vẫn không thể hiểu tại sao hai người kia lại giao chuyện thí nghiệm cơ giáp quan trọng như vậy cho một người ngoài là cậu.
Mục Kinh nhanh chóng kiểm tra những cuốn sách mới tìm được, lọc ra một vài tài liệu không giúp ích gì cho bản thân trả lại chỗ cũ. Cuối cùng chỉ còn lại năm cuốn sách, mà trong đó có hai cuốn cậu đã đọc rồi.
Cậu bấm vào nút "Mượn sách" trên quang não, tiếp tục nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ do may mắn nên cậu được xếp vào chung một phòng với nam chính sao? Nhưng mà trong sách gốc lại không có đoạn nào Úc Nhiễm Nhiễm hỗ trợ thí nghiệm cơ giáp cả mà?
Haiz, căn bản cậu chỉ muốn sống yên ổn qua bốn năm đại học, nhưng từ khi mà cậu gặp nam chính ở trong phòng ký túc xá bốn người vào ngày khai giảng thì mọi quỹ đạo đều thay đổi hoàn toàn.
Nam chính không gặp Úc Nhiễm Nhiễm nên cũng không xảy ra chuyện bông sen nhỏ kia bị bắt nạt, sau đó lúc cậu ta bị tát thì nam chính xuất hiện ngay thời khắc quan trọng. Vậy nên cũng không có chuyện tình cảm của hai người dần tốt lên, rồi nam chính vô tình tới kỳ động dục, thuận nước đẩy thuyền đánh dấu Úc Nhiễm Nhiễm. Và ngay sau đó là một màn em trốn anh đuổi, em có chạy đằng trời.
Còn có anh trai của Việt Trạch là Việt Tiêu Tề, một con hồ ly xảo quyệt chiếm một nửa suất diễn trong tiểu thuyết gốc. Nhưng cho cho tới ngày hôm nay thì cử chỉ hành vi của y lại khiêm tốn kín tiếng hơn. Nếu như không phải hôm đó cậu vô tình gặp được người nhà của Việt Trạch, thì có lẽ hiện tại cậu cũng không biết mặt mũi Việt Tiêu Tề ra làm sao.
Vậy còn cậu thì sao?
Cốt truyện thay đổi, Alpha và Omega không yêu nhau, cậu cũng không còn là nhân vật nam phụ độc ác chuyên đi theo sau gây rắc rối cho Việt Trạch và Úc Nhiễm Nhiễm nữa. Thậm chí bây giờ cậu còn tình cờ duy trì mối quan hệ bạn cùng phòng tốt đẹp với Việt Trạch nữa chứ.
Vậy cậu còn phải tránh né Việt Trạch giống như rắn rết nữa không?
Sau cái ngày xuất viện Việt Trạch rất buồn. Kỳ thực thì cậu cũng nhìn ra. Cậu cũng biết hiện tại nam chính vẫn chỉ là một cậu thiếu niên đơn thuần tốt bụng, chưa trở thành một Alpha mạnh mẽ hô mưa gọi gió trong tác phẩm gốc.
Nhưng cậu cũng không thể vì cảm xúc của một Alpha mà đặt mạng sống của bản thân vào tình huống nguy hiểm được, huống hồ gì Alpha này cũng là một trong số những nam chính được định sẵn sẽ thành công.
Nhưng mà...
Mục Kinh đau đầu nhớ tới lúc Việt Trạch không chút do dự dẫn cậu vào phòng thí nghiệm nhỏ của nhà họ Việt. Lại nhớ tới sự lo lắng cùng an ủi trong ánh mắt anh khi giúp đỡ để cậu kịp hoàn thành bản thiết kế, còn cả việc tối qua nhờ anh mà cậu có suất tham gia vào câu lạc bộ...Khai giảng còn chưa tới một tháng Việt Trạch đã vì cậu mà làm nhiều việc như vậy rồi, nếu cậu cứ tiếp tục trốn tránh anh thì thật đúng là không nói nổi.
A! Trời ơi! Làm người sao mà khó quá vậy!
Mục Kinh hơi suy sụp, gục đầu xuống mặt bàn. Cậu buộc bản thân phải suy nghĩ cho rõ ràng xem mình nên có thái độ và đối xử như nào với Việt Trạch.
***
Lớp 1 Khoa Cơ giáp chiến đấu, Việt Trạch một mình hoàn thành nhiệm vụ giáo sư giao cho rồi thu dọn cặp sách. Ngay lúc anh chuẩn bị rời khỏi phòng để tới thư viện trả sách thì màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên.
Là số điện thoại anh hai của anh.
"Tiểu Trạch anh qua tinh cầu khác công tác tới tháng sau mới về. Em với Mục Kinh muốn mua quà gì?" Nghe âm thanh này có vẻ như anh hai chuẩn bị lên tàu.
"Em sao cũng được, cậu ấy thì...khá thích đồ ngọt." Việt Trạch ủ rũ trả lời.
Tất nhiên Việt Tiêu Tề nghe ra được em trai mình đang không mấy vui vẻ, quan tâm hỏi han: "Sao em không vui thế, không phải em với thằng bé cùng nhau thí nghiệm cơ giáp à? Cãi nhau hử?"
"Không có. Không có cãi nhau." Việt Trạch cũng không biết nên giải thích tình hình giữa anh với Mục Kinh như thế nào bây giờ. Hai người bọn họ giống như đang rơi vào một loại trạng thái bế tắc nào đó, khi anh nghĩ mình đã gần với cậu hơn đôi chút nhưng mà rốt cuộc cũng chỉ đẩy cậu ra xa hơn.
Cho nên bây giờ anh buộc phải dừng lại, không còn nhiệt tình lao về phía trước nữa. Chỉ có thể lấy thân phận bạn cùng phòng không xa không gần để ở bên cạnh cậu, âm thầm cắt đứt mọi ánh nhìn ngấp nghé cậu.
Việt Tiêu Tề cũng không hỏi gì thêm, chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng: "Tiểu Trạch, có đôi khi chúng ta nên bước chậm lại biết đâu lại có hiệu quả bất ngờ. Đừng bi quan quá nhé."
"Vâng, em biết rồi." Nghe Việt Trạch nói xong câu này, Việt Tiêu Tề mới an tâm cúp điện thoại.
Việt Trạch ngồi trong phòng học một lúc lâu, trước khi mặt trời lặn thì mới cầm cuốn sách đi tới thư viện.
Mục Kinh ngồi một góc ở thư viện, cẩn thận đọc cuốn sách có liên quan tới cơ giáp bảo hộ.
Cậu tự cảm thấy bản thân mình có lẽ tự tin quá mức đối với việc chế tạo cơ giáp. Hay nói là chỉ khi cậu thuộc năm gia tộc lớn nhất của Đế Quốc cậu mới có cơ hội để thực hiện ước mơ của mình--- chế tạo được cơ giáp bảo hộ cấp S có thể phát huy ổn định hơn 90% sức mạnh phòng ngự cùng lực công kích.
Ngược lại nếu cậu là người bình thường, chỉ sợ rằng có lẽ cậu cũng sẽ giống như chủ nhân cuốn sách này mà thôi. Cho đến chết cũng chỉ có những lý thuyết viển vông về cơ giáp bảo hộ cấp S, và không đủ tài chính cùng vật tư để chế tạo một bộ cơ giáp thực sự.