Ánh Mắt Bất Thường Của Bạn Cùng Phòng

Chương 26: Tuyến thể



Edit: Myou

"Ầy, đừng, đừng khóc mà Việt Trạch."

"Là tớ nói hơi quá, tớ xin lỗi, rất xin lỗi! Vô cùng xin lỗi cậu!"

Mục Kinh có chút cứng nhắc vuốt ve gáy Việt Trạch, tuy nói năng không được mạch lạc nhưng giọng cũng đã dịu xuống.

Trong lòng cậu hoảng sợ tới mức cái tay đang vuốt ve gáy Việt Trạch cũng run rẩy.

Không mà, không phải đâu mà. Cậu vậy mà lại làm cho nam chính khóc! Nói tới phát khóc!

Cậu còn có thể sống sót để nhìn thấy mặt trời của ngày mai không đây?

A a a, chẳng phải thường nói nam chính luôn cực kỳ ngầu và mạnh mẽ hay sao? Tại sao lúc cậu tới đây mọi thứ lại thay đổi? Thiết kế nhân vật bị thay đổi thành như thế này thật sự hợp lý sao a a a!

Hiện tại cậu có thể cảm nhận được nam chính bắt đầu nghẹn ngào nức nở trong lòng mình.

Mục Kinh thầm khóc trong lòng, ngoài miệng cũng không dám dừng lại, điên cuồng xin lỗi.

"Tớ sai rồi, tớ sai rồi Việt Trạch, đều do tớ không tốt."

"Tớ đúng là một người tệ bạc mà."

Mục Kinh ước gì bản thân có thể lôi cái đứa mới trả lời mấy phút trước ra đánh cho một trận, mồm miệng như thể người ta mắc nợ mày vậy. Bây giờ thì hay rồi, nguyên một cái rắc rối to đùng.

"Tớ, tớ là đồ khốn, cậu đừng khóc nữa nha. Về sau đều nghe cậu cả..."

Cậu trai trong lòng cậu nghe vậy cơ thể hơi khựng lại, có xu hướng ngừng khóc.

Mục Kinh lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình.

Mục Kinh nuốt nước miếng, nhanh như chớp thăm dò nói: "Đừng khóc nữa. Tớ đảm bảo từ bây giờ sẽ không từ chối cậu nữa. Thật đó."

"Hầy, không phải cậu định đưa tài liệu cho tớ sao? Đưa, đưa đi, đưa cho tớ đi."

"Tớ nhất định sẽ xem kỹ, nghiêm túc thí nghiệm cơ giáp cùng cậu, sẽ không tránh cậu nữa."

"Cậu muốn làm gì cũng được, chỉ cần cậu không khóc thì tớ đảm bảo sẽ làm được."

Tiếng nức nở của Việt Trạch dần nhỏ đi.

Có tác dụng!!

Hai mắt Mục Kinh sáng lên, không ngừng nói: "Chỉ cần cậu không khóc, có yêu cầu gì cậu cứ nói tớ nhất định sẽ làm được!"

Quả nhiên, rất nhanh Việt Trạch đã ngừng khóc. Anh dụi đầu vào cổ Mục Kinh, chốc chốc lại có tiếng nức nở nhỏ, dần dần cũng trở lại yên tĩnh.

Mục Kinh biết rốt cuộc mình cũng dỗ dành được ông trời con này, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà cậu lại không biết rằng, đôi mắt hoa đào ửng đỏ sưng húp kia đang nhìn chằm chằm tuyến thể của cậu, sâu thẳm và kỳ quái.

Cậu để mặc Việt Trạch dựa vào người mình, chờ đợi yêu cầu của anh.

Không thật thà chút nào mà.

......

Lúc Việt Trạch cùng Mục Kinh rời khỏi thư viện, anh còn đang phân vân suy nghĩ xem có nên nhắc nhở Mục Kinh một chút hay không.

Bạn cùng lớp Omega vừa rồi có thể sẽ đi lan truyền hai người bọn họ là một cặp.

Tuy rằng anh cũng ước gì mình có thể quang minh chính đại công khai chuyện này khắp tinh cầu, nhưng nếu nói ra từ miệng người khác, chắc chắn sẽ khiến nhóc lừa đảo của anh thêm cảnh giác.

Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, cậu đã vẫn luôn vô tình hoặc cố tình né tránh anh. Mặc dù tạm thời anh không thể bước thêm bước nữa, nhưng cũng sẽ không cho phép người khác phá hoại để rồi điều đó khiến anh thất bại trong phút chốc.

Anh chỉ vừa mới nói tới việc sẽ đưa tài liệu cho cậu thôi, mà Mục Kinh đã nhạy bén nhận ra sơ hở.

Khi nghe Mục Kinh chất vấn mình, anh không có cách nào để đưa ra trả lời cho cậu.

Anh muốn gì sao?

Anh chỉ muốn em mà thôi.

Nhưng làm sao mà anh có thể nói ra thành lời, một khi nhóc lừa đảo này hiểu được ý định của anh, vậy thì sự thân thiết ít ỏi mà anh dày công vun đắp sẽ tan tành thành mây khói ngay lập tức. Chỉ sợ cả cuộc đời này, anh cũng không thể bước lại gần cậu thêm nữa.

Cho đến anh nghe thấy Mục Kinh nói, cậu muốn rút khỏi câu lạc bộ.

Việt Trạch không chịu nổi nữa.

Mở đầu là rút khỏi câu lạc bộ, vậy tiếp theo sẽ là gì?

Có phải cậu lại định kéo giãn khoảng cách với tớ đúng không? Muốn quay lại trạng thái xa cách thờ ơ trước đây phải không? Có phải còn muốn đổi cả ký túc xá đúng không? Muốn cả đời này sẽ sống mà không liên quan gì đến nhau đúng không?

Mục Kinh, cậu là đồ lừa đảo!

Cơn tức giận trong lòng Việt Trạch bốc lên, cảm xúc kìm nén trong lòng dường như muốn nổ tung khiến anh không thở nổi.

Anh không muốn kìm nén nỗi đau trong lòng mình nữa, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, cắn chặt môi. Dáng vẻ bị tổn thương đến cùng cực khiến cho nhóc lừa đảo vừa mới chất vấn anh đứng ở phía đối diện hoảng sợ tới mức luống cuống tay chân.

Sự an ủi mà anh mong chờ vào cái đêm ở bệnh viện nhưng lại không có được rốt cuộc cũng tới.

Việt Trạch cảm nhận được cậu thiếu niên lúng túng an ủi mình, anh nhân cơ hội ôm chặt vòng eo thon gọn của Mục Kinh. Anh dụi những giọt nước mắt nóng hổi trên mặt mình lên ngực cậu, để nhóc lừa đảo này có thể cảm nhận được mình đang đau lòng đến nhường nào.

Anh vùi đầu vào lòng Mục Kinh nghe cậu ăn năn nhận lỗi, trong lòng thầm hừ một tiếng. Khó khăn lắm mới có cơ hội lại gần thân thiết, anh không muốn buông tha cho cậu một cách dễ dàng như vậy.

Vì thế anh bèn bắt đầu sụt sịt khóc.

Quả nhiên, cậu bắt đầu tự mắng bản thân mình.

Việt Trạch khẽ nhíu mày.

Tuy rằng hành vi định bỏ rơi anh của Mục Kinh quả thực rất đáng ghét, nhưng anh lại không muốn nghe bất cứ kẻ nào xúc phạm cậu, kể cả chính bản thân Mục Kinh.

Lúc anh định buông cậu ra rồi tìm lý do giải thích chuyện này thì nghe thấy cậu hứa hẹn với mình.

Nếu ai đó hỏi người đứng đầu tương lai của nhà họ Việt rằng, đối với con mồi ngoan ngoãn tự đưa bản thân vào hang thì nên làm như thế nào?

Vậy thì Việt Trạch sẽ nói rằng, cắn chặt không buông, kiên quyết rót pheromone của mình vào cho đến khi con mồi ngất đi vì không chịu nổi kích thích, và, không bao giờ buông ra.

Việt Trạch cụp mắt xuống che giấu sự phấn khích của mình, giả bộ khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, từ từ rời khỏi cổ của cậu.

Anh cụp mắt suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể cắn tuyến thể của Beta mà anh ao ước bấy lâu nay.

Mục Kinh thấy Việt Trạch trở lại dáng vẻ hàng ngày thì thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhìn cậu trai đang cúi đầu suy nghĩ, khát vọng được sống trỗi dậy: "Ừm vừa nãy rất xin lỗi cậu. Tớ nói chuyện nặng lời quá."

Việt Trạch chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng song cũng không nói gì nữa.

Thấy anh như vậy Mục Kinh lập tức hiểu chuyện hôm nay không dễ để giải quyết xong xuôi. Trong lòng cậu tự vả bản thân một cái, vừa tự nhủ nhất định phải giải quyết tốt chuyện này, tuyệt đối không được để nam chính ghi sổ nợ trả thù.

Vì thế cậu bổ sung thêm: "Coi như một lời xin lỗi, chỉ cần không quá đáng thì cậu muốn gì tớ cũng đồng ý."

Việt Trạch nghe thấy thế cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt hoa đào lạnh lùng đẹp đẽ thường ngày của cậu trai lúc này dường như phủ một lớp sương mù, khiến cho cho Mục - kẻ đầu sỏ - Kinh thấy chột dạ né tránh ánh mắt của anh.

"Như thế nào thì tính là quá đáng?" Giọng nói vốn rất có sức hút của Việt Trạch trở nên hơi khàn khàn.

"Hmm." Mục Kinh suy nghĩ rồi nói: "Không được vi phạm nội quy của nhà trường. Càng không thể vi phạm đạo đức."

Cậu lén liếc nhìn cậu trai không nói năng gì một cái, mang theo chút tâm tư nói thêm: "À ừm, nếu mà bỏ cái phương án khỏa thân chạy quanh trường đi thì càng tốt."

Anh khẽ gật đầu.

Nghĩa là đồng ý rồi.

Sự không tự nguyện của Mục Kinh bây giờ đều đã bay sạch sành sanh.

Trời ơi, Việt Trạch đúng là một thiên thần nhỏ, sao cậu lại có thể khốn nạn tới mức làm người ta khóc vậy chứ!

Nếu mà nói tới đưa ra yêu cầu thì, lựa chọn đầu tiên chính là những tình huống xấu hổ, lúng túng.

"Vậy cậu nói đi! Tớ nghe nè." Mục Kinh căng thẳng nuốt nước miếng, thấp tha thấp thỏm chờ Việt Trạch quyết định số phận của bản thân.

Anh liếc nhìn cậu, khẽ nhíu mày suy nghĩ, giống như đang rất khó xử.

Mục Kinh chăm chú nhìn nét mặt của Việt Trạch, nội tâm của cậu cũng lơ lửng phiêu theo cảm xúc không rõ ràng của anh.

Cứ như thể cậu bị anh treo lơ lửng lên vậy, rồi dùng con dao thời gian tra tấn từng chút một.

Rốt cuộc thì biểu cảm của anh cũng thay đổi, giống như đã có quyết định, anh ngẩng lên nhìn cậu, đôi môi mỏng hơi hé.

----------------

Thiên thần nhỏ này hơi lạ :))))) thiên thần thiệc khum để còn đi đồn, hay lại sói xám đội lốt cừu non