Ánh Mắt Bất Thường Của Bạn Cùng Phòng

Chương 8: Tờ giấy có in dấu môi



Mục Kinh cầm theo quang não, dựa vào định vị Hạ Vân gửi cho mình, cậu đi tới một quán trà sữa yên tĩnh.

Vừa bước vào cửa, cậu đã thấy Hạ Vân vẫy tay với mình, trước mặt mọi người còn ném cho cậu một cái nháy mắt đầy quyến rũ.

Mục Kinh cúi đầu ho nhẹ một tiếng, sờ lên chóp mũi, phía sau tai hiện lên một vệt ửng đỏ nhàn nhạt. Mặc dù đúng là cậu thích những cô gái dễ thương, nhưng Hạ Vân lại quá nhiệt tình với mọi người, cậu căn bản không chịu nổi.

Cậu bước tới bên cạnh bàn, thấy chỉ có một mình Hạ Vân liền nhỏ giọng hỏi: "Những người khác đâu?"

Mục Kinh tới đây vì công việc nhóm.

Giáo sư của môn tự chọn yêu cầu bọn họ chia nhóm để làm việc, rồi hoàn thành chủ đề được giáo sư giao cho. Hạ Vân nói cô ta tìm được một vài tư liệu liên quan, muốn mọi người tụ tập cùng nhau nghiên cứu.

Đáng lẽ phải có hai người nữa mới đúng.

"Tớ không biết, có lẽ bọn họ vẫn đang trên đường tới." Hạ Vân thản nhiên trả lời.

Nhìn thấy cậu thiếu niên đẹp trai đang cầm theo quang não thực sự đứng ở trước mặt cô ta, Hạ Vân suýt cười như điên. Ôi chao, con mồi của cô ta thật đúng là quá ngây thơ, nhìn dáng vẻ này đi, trêu chọc chắc là vui lắm đây.

Nhất định cô ta phải có được cậu.

"Để tớ hỏi bọn họ." Hạ Vân nói rồi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn.

Mục Kinh ngồi đối diện cô ta, mở quang não lên. Nghe cô ta nói vậy cậu khẽ gật đầu, chờ bọn họ trả lời.

Chẳng mấy chốc, điện thoại rung lên.

Hai người nói rằng bọn họ còn đang trên đường, chờ hai người họ một lát.

Hạ Vân đứng dậy, đi tới chỗ ngồi bên cạnh Mục Kinh, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Mục Kinh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô ta.

Hạ Vân nghiêng người về phía Mục Kinh, bộ ngực mềm mại của cô ta suýt nữa chạm vào cánh tay cậu, cô ta thổi nhẹ một hơi về phía Mục Kinh, thấy mặt Mục Kinh đỏ bừng lên, cô ta mỉm cười ghé sát vào người cậu: "Anh chàng nhỏ đẹp trai, làm sao vậy, sao mặt cậu đỏ thế?"

"Tớ..." Một chàng trai độc thân mấy ngàn năm như Mục Kinh nào đã gặp phải loại chuyện như này, cơ thể cậu nghiêng về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách, nhưng mà giây tiếp theo, thân hình cô gái lại dán sát vào.



"Ừm, chuyện này..." Mục Kinh căng thẳng tới mức không biết để tay chân ở đâu, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Tớ thấy như này không ổn đâu."

Hạ Vân chớp mắt nhìn cậu: "Không ổn chỗ nào?"

Thiếu niên vô thức trả lời: "Chúng ta không phải bạn trai và bạn gái, không thể thân thiết như vậy được."

"Ồ ~" Hạ Vân kéo dài giọng, ngữ điệu giống như nhịp sóng nhấp nhô, mê hoặc lòng người.

Mục Kinh không biết tại sao trên mặt tự dưng nóng bừng, toàn thân đổ mồ hôi.

Hạ Vân nhìn chàng trai mặt đỏ tai hồng, mồ hôi đầm đìa trước mặt mình, ngây thơ nhưng đầy cám dỗ, quyến rũ mà không biết, rất hợp gu của cô ta.

Cô ta duỗi ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ấn nhẹ lên ấn đường của cậu, cảm nhận được sự bối rối cùng làn da nóng bừng của chàng trai dưới ngón tay mình, khóe miệng cô ta cong lên, đầu ngón tay chậm rãi lướt xuống, từ ấn đường của cậu xuống sống mũi cao thẳng, lướt nhẹ qua chóp mũi, dịch xuống chút nữa là chóp môi quyến rũ và cánh môi đỏ mọng xinh đẹp.

Ngón tay Hạ Vân dừng lại trên đôi môi mỏng của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được sự mềm mại ấm áp dưới đầu ngón tay, cùng cánh môi đang giật nhẹ vì căng thẳng của cậu.

Cô ta rút ngón tay lại, đem ngón tay vừa mới chạm vào đôi môi mỏng cậu vào trong miệng ngay trước mặt Mục Kinh, ánh mắt dịu dàng như nước, tình ý miên man.

Mục Kinh lập tức đứng bật dậy, cái ghế bị đẩy về phía sau phát ra tiếng động lớn, làm mọi người trong quán đều nhìn về phía này. Cậu cảm thấy bản thân giống như đang bị nướng trên chiếc vỉ, cố kìm nén sự xấu hổ trong lòng, cậu nhỏ giọng xin lỗi mọi người xung quanh, sau đó đẩy Hạ Vân ra rồi vội vã rời khỏi quán trà sữa.

Hạ Vấn không có ý định đuổi theo, cô ta nhìn chàng trai ngây thơ bị mình trêu chọc tới mức bỏ chạy, tâm trạng vui vẻ liếc nhìn quang não cậu bỏ quên.

Cô ta đưa tay đóng nắp lại, khóe miệng cong lên, không phải có lý do để lần sau hẹn gặp rồi sao.

Hạ Vân cầm quang não rời khỏi quán trà sữa, nhưng cô ta lại không biết rằng ở phía đối diện có một cái camera đang ghi lại toàn bộ chuyện này một cách chân thực.

- -----

Mục Kinh chạy một mạch sang con đường khác, khuôn mặt nóng rực cũng dần dịu xuống. Chợt nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt vừa mới giảm xuống lại bắt đầu tăng lên.

Lúc lấy lại tinh thần, cậu nhận ra mình để quên quang não ở quán trà sữa. Mà bên trong còn có rất nhiều thông tin và ghi chú cậu mới tìm được.

Không còn cách nào khác, Mục Kinh đành quay trở lại quán một cách chậm rãi nhất có thể, đứng ngoài cửa nhìn một hồi lâu, không thấy bóng dáng của Hạ Vân đâu cậu mới thả lỏng tinh thần, cắn răng bước vào bên trong. Sau khi trải qua một đống chuyện vô cùng xấu hổ trước mặt mọi người, còn chưa nổi một tiếng mà cậu đã phải quay lại đây để hỏi mọi người trong quán về cái quang não của mình. Mục Kinh cảm thấy cả đời này cậu sẽ không bao giờ bước chân vào quán này thêm lần nào nữa.

"Quý khách, quang não của bạn được cô gái ngồi bàn cầm đi rồi. Đây là tờ giấy cô ấy nhờ chúng tôi chuyển cho cậu." Nhân viên quán mỉm cười trả lời cậu.

Mục Kinh cầm lấy tờ giấy, nói cảm ơn rồi rời khỏi quán, cậu đi tới một góc khuất mới mở tờ giấy ra xem nội dung trên đó: Anh chàng đẹp trai nhỏ, tớ đang cầm quang não của cậu, hẹn cậu chiều thứ hai tự mình tới lấy nó. -- Hạ Vân.



Chỗ ghi tên Hạ Vân còn có một dấu môi mờ nhạt in trên đó, cứ như thể sau khi viết xong lời nhắn thì tiện tay in dấu môi lên đó. Mục Kinh nhìn vệt đỏ trên đó, lại nhớ tới cảnh đầu ngón tay của cô ta dừng lại trên môi của cậu.

Khoảnh khắc đó không biết vì sao, cậu thậm chí còn nhớ tới cảm giác khi những ngón tay mát lạnh của Việt Trạch nắm lấy cổ tay mình.

Khác với ngón tay mềm mại của cô gái, ngón tay của Việt Trạch gầy và cứng hơn, khi ôm cậu lại rất có lực.

Một cơn gió chợt thổi nhẹ qua, tờ giấy trên tay cậu bị thổi rơi xuống đất, lúc này Mục Kinh mới hoàn hồn, cậu lắc đầu dừng những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình.

Cậu thấy chết không sợ, nhặt tờ giấy lên, dự định thứ hai tới tìm Hạ Vân lấy lại quang não.

- ------

Buổi chiều chủ nhật.

Sau khi Việt Trạch hoàn thành bản thiết kế cơ giáp mà mình đã hứa với anh hai, anh rời khỏi biệt thự rồi đi về phía tây, phía này là nhà chính của nhà họ Quý đứng thứ ba trong năm gia tộc lớn ở đế quốc.

Năm này qua năm nọ ông cụ Quý đều sống ở đây.

Không phải Quý Thụy thích xem kịch sao, lần này Việt Trạch sẽ cho cậu ta tự mình làm diễn viên luôn, để cậu ta được trải qua cảm giác bị người khác nắm mũi dắt đi vòng vòng.

Tiện thể hỏi xem hôm qua cậu ta với kẻ lừa đảo nhỏ làm gì, có chuyện gì sao không rủ anh đi cùng, mà lại đi chung với Quý Thụy, rõ ràng anh mới là người chung chăn chung gối với kẻ lừa đảo nhỏ suốt một tuần vừa rồi cơ mà. Cậu chủ Việt cảm thấy rất tủi thân.

Nhà chính của nhà họ Quý.

Quý Thụy đang nghiên cứu lắp ráp máy móc trong phòng làm việc, đột nhiên nghe thấy tiếng cười lớn vọng lên từ dưới nhà. Cậu ta lạ lùng nghĩ, ông cụ bị sao vậy, mỗi mình ông cụ mà cũng có thể cười vui vẻ tới vậy sao?

Cậu ta không muốn quan tâm, nhưng tiếng cười dưới lầu càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng lại xen lẫn giọng nói trẻ trung lạnh nhạt.

Việt Trạch.

Đôi mắt hồ ly của Quý Thụy nheo lại. Cậu ta tới đây làm gì vậy?

Thằng nhóc đó bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại vô cùng mưu mô, mỗi lần tới đây đều không có chuyện gì tốt lành cả. Quý Thụy ném linh kiện trong tay xuống, xỏ dép vào rồi đi xuống nhà.

"Cậu tới đây làm gì thế?" Cậu ta đi tới trước mặt Việt Trạch, nhíu mày khoanh tay hỏi.