Ánh Mắt Của Người Tôi Yêu

Chương 33: Có Chút Ghen Ty.



Ngày hôm nay Cận Đông tăng ca đến tối, chừng 10 giờ đêm thì mới xong .Công việc làm cũng rất nhiều, mọi thứ bây giờ cũng đã ổn thỏả

Anh cầm áo vest lên rồi rời khỏi công ty .Hôm nay anh tự lái xe đu ,chứ không có tài xế đi cùng .

Chẳng hiểu sao anh lại đi đến bệnh viện nữa, nhưng mà lỡ tới rồi thì cũng nên đi lên một chút...

Anh ghé siêu thị ở trước bệnh viện mua một túi trái cây và vài hộp sữa ,xem như anh đi thăm bệnh đi ,đi thì cũng phải mua đồ chứ không người ta lại nói anh keo kiệt nữa thì không hay cho lắm .

Giờ này đã trễ rồi cho nên có rất ít người, anh đi lên thang máy cũng nhanh và cũng không cần phải chen chút

ทนีล..

Không biết là mẹ anh và Kiều Ân đã ngủ chưa nữa , nhưng mà vẫn quyết định lên 1 chuyến .

Hành lang rất là im lặng, chỉ có lác đác vài người qua lại mà thôi ..

Cận Đông không mở cửa mà tự ý đi vào luôn,ở đây không có mẹ của anh nhưng mà lại có người đàn ông khác .Anh không lầm thì đây chính là Trần Hùng thì phải, anh ta thích Kiều Ân đây mà.

Đến Kiều Ân cũng không tin là Cận Đông lại xuất hiện ở đây nữa ,nó giống như là 1 giấc mơ vậy mà mơ thì không có thật. Nhưng mà hôm nay lại khác ,cô mở to mắt ra nhìn lại 1 lần nữa và đó chính là Cận Đông bằng da bằng thịt,và anh ấy cũng đang nhìn nhau chầm chầm .

Cả ba người họ cưa đưa mắt nhìn nhau ,lúc trước Trần Hùng rất hâm mộ tài năng kinh doanh của Cận Đông, nhưng qua vụ việc lần này thì không nữa rồi, anh cảm thấy con người này nó quá là lạnh lùng và quyết đoán.

"Anh mới tới ." lúc này đây thì Kiều Ân mới dám lên tiếng .



"Ừm." .

Cận Đông để túi trái cây ở trên đầu giường rồi kéo ghế ra ngồi ,cô thì nằm trên giường,còn 2 người đàn ông thì cứ ngồi đối diện nhau ,tự nhiên Kiều Ân có chút sợ sợ ,cảm giác nó vô cùng khó tả, cô chẳng biết tình hình hiện tại là như thế nào, và tại sao ngày hôm nay Cận Đông lại đến đây nữa,..

Chẳng phải là ăn ấy ghét cô lắm hay sao ,thà bị đánh hơn 5 tiếng đồng hồ chứ không chịu xin lỗi,vậy mà bây hiện ở đây vào giờ này .Mà hình như là anh ấy vừa mới đi làm thì phải,trên người vẫn còn mang carvat nữa mà ,chứ có ai ra ngoài mà phải thắt carvat trịnh trọng như thế này đâu .

" Mẹ tôi đâu ,sao cô lại ở đây với cậu ta .".anh nói với chất giọng lạnh lùng, bàn tay thì sờ lên cái đồng hồ Rolex cúa mình .

"À em thấy dì không được khỏe,nên đã bảo dì ấy về nhà nghỉ ngơi rồi ."

Thì ra là vậy ,hay là muốn đuổi khéo mẹ anh , rồi ở đây kiếm cớ ở riêng với cậu ta... (

" Vậy cho nên tối nay Trần Hùng sẽ ở lại đây với cô ,hai người là khác giới đấy, định ở đây làm gì.'' giọng nói của anh có hơi khó nghe .

Trần Hùng cũng không chịu được mà lên tiếng .

" Khác giới thì sao chứ ,hai chúng tôi là bạn thân mà . Tôi có thể ở lại đây chăm sóc tốt cho cậu ấy.".

" Còn anh Cận Đông,sao giờ này anh lại đến đây. .Nghe nói anh rất ghét Kiều Ân mà ,vậy mà bây giờ lại đến,anh có âm mưu gì sao.".

Anh muốn đến thăm Kiều Ân thôi, vậy mà lại trở nên như thế này .

" Âm mưu gì thì mặc kệ tôi, dù gì thì nhà tôi và nhà của Kiều Ân thân thiết hơn cậu nhiều, không cần cậu quá lo đâu."

"Không có mẹ tôi ở đây, thì tôi sẽ giúp bà ấy chăm sóc Kiều Ân . Người ngoài như cậu không cần phải lo đâu ,cậu mau về nhà sớm để ngày mai còn đi học .".



"Anh ở đây khiến cho tôi không an tâm ".

Kiều Ân thấy không khí không được tốt lắm ,cho nên cũng đành lên tiếng .

" Trần Hùng,hay là cậu về trước đi . Mình ở đây với anh ấy là được rồi .".

"Nhưng mà anh ta sẽ làm hại cậu , chuyện lần này cũng do anh ta mà ra..'''

" Cậu đừng lo ,ở đây là bệnh viện mà .Từ chiều đến giờ chắc cậu cũng đã mệt lắm rồi .."..

"Ừm ,vậy cũng được,có gì thì alo cho mình nha." .

"Được.".

Tự nhiên thấy 2 người họ quan tâm nhau khiến cho anh có chút ghen tị, nhưng mà cũng không có thể hiện lên gương mặt của mình. Anh cứ ngồi chéo 2 chân lại mà đưa mắt nhìn Trần Hùng chăm chằm mà thôi, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống con người ta vậy ..

Nhưng mà tại sao anh phải ghen tị chứ ! Anh chỉ là vô tình đến đây thăm người bệnh thôi mà, người như anh mà cũng phải ghen tị với người khác sao, không đời nào có chuyện đó đâu ...

Sau đó thì Trần Hùng cũng ra về ,ở trong phòng chỉ còn có 2 người mà thôi, Kiều Ân lúc này đã ngồi dậy rồi,cô không thể nằm được nữa khi thấy Cận Đông cứ nhìn coi mãi như thế, phải nói là cái cảm giác này nó thật sự không quen 1 chút nào cả..

Ngày hôm nay có bão hay sao mà anh ấy lại đến đây chứ, nhưng rõ ràng là trời hôm nay rất đẹp mà, không có mây đen và cũng không có mưa luôn ..

Hay là anh ấy bị đánh lên tới não luôn rồi,cho nên mới có những hành động khác người như vậy chứ ,đã vậy còn có mua đồ ăn đến nữa..