Ánh Mặt Trời Của Vân Quốc

Chương 11



28.

Lần nữa vào cung có cảm giác như cách đây cả đời.

Cũng đúng, hoàng vị cũng đã thay đổi.

Khi ta đưa bản thỏa thuận đồng minh cho Tiêu Cảnh An, huynh ấy nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe.

"Nguyên Nguyên, muội không cần giả vờ, ta biết muội cũng trùng sinh."

Ta cau mày im lặng nhìn huynh ấy, giả vờ bối rối.

Huynh ấy cười khổ nói: "Nguyên Nguyên, muội quên rồi sao, ta dễ dàng giễu cợt ngươi, là chuyện của năm sau, muội nói quá sớm rồi."

Ta yên lặng, thì ra là vậy.

Tiêu Cảnh An đã giam cầm ta.

Huynh ấy nói rằng huynh ấy không cần chi viện của 10 vạn quân Sở quốc, huynh ấy cũng không cần thỏa thuận đồng minh, huynh ấy chỉ cần ta.

Huynh ấy nói rằng, kiếp trước chúng ta đã nên duyên phu thê, là một đôi lứa xứng đôi vô cùng ân ái.

Vì cha tôi đã tiết lộ thân phận công chúa của ta,khiến ta và tỷ đệ loạn luân, ta không thể chịu đựng được nên đã tự tử.

Ta c.het ngay trước mặt huynh ấy.

Cho nên ở kiếp sau, huynh ấy xa lánh ta, chế nhạo ta, xúc phạm ta, huynh ấy chỉ muốn từ hôn, không muốn liên quan gì đến ta.

Nhưng cuối cùng huynh vẫn không muốn ta gả người khác mà cưới ta.

Huynh ấy nghĩ rằng nếu cha ta ch.ết thì sẽ không ai biết chuyện đó và huynh ấy có thể đối xử tốt với ta.

Nhưng huynh ấy không ngờ rằng lúc đó ta lại biết mình đã tự tay gi.ết mẫu thân và hoàng hậu nương nương, trong lòng sợ hãi nên đã uống thuốc độc.

Sau này, từ chiếc hộp bí mật của hoàng hậu, huynh biết được rằng bọn ta không phải tỷ đệ ruột mà huynh ấy là đứa trẻ được hoàng hậu mang về từ nhà ngoại.

Hóa ra điều mà hoàng hậu nương nương luôn nhắc đến để trả thù không phải là để tỷ đệ loạn luân, trái với đạo lý.

Mà là làm chuyển dời giang sơn của Hôn quân.

Giọng nói của huynh trầm xuống và thất vọng, đôi mắt đẹp giờ đây vô hồn, giống như những chiếc lông vũ màu trắng rơi xuống vực nước lạnh lẽo dưới đáy vách đá.

Ta từ từ đứng dậy nói, ta biết.

Ta thực sự biết.

Khi ling hồn ta đi theo Tiêu Cảnh An.

Ta đã nhìn thấy tất cả.

Ta nhìn huynh ấy ôm xác ta khóc.

Nghe lời huynh ấy lẩm bẩm với chính mình.

Hai kiếp nhìn ta ch.ết ngay trước mặt huynh ấy.

Ta biết huynh ấy buồn thế nào.

Ta biết.

Ta biết hết.

Nhưng ta cũng nhìn thấy những bách tính sống lang thang khắp nơi.

Ta nhìn thấy “Vân Cẩu” rõ ràng là một con người nhưng đã bị tra tấn, hành hạ.

Chứng kiến Sở quốc bị diệt vong, nữ nhi hoàng thất bị tống vào quân doanh, đêm đêm hầu hạ, bị xé xác mà ch.et.

Ta thấy người dân của họ bị gắn mác nô lệ.

Cho nên, dường như tình yêu mà chúng ta trải qua mấy kiếp cũng không còn quan trọng nữa.

"Cảnh An ca ca, hãy để muội đi hòa thân, Vân quốc cần 10 vạn quân của Sở quốc, Vân quốc cần liên minh với Sở quốc." Ta làm theo chỉ thị.

Tiêu Cảnh An lắc đầu.

Xoay người bước ra khỏi cung.

29.

Trở về Cung Vị Ương.

Bao nhiêu năm qua, cung điện này trông vẫn như vậy.

Bất kể hoàng hậu nào đã từng sống ở đó.

Có vẻ như cung điện chưa bao giờ thay đổi.

Người trong cung mang đồ ăn ngon đến cho ta, nhưng ta cũng không dám ngước mắt nhìn.

Huynh ấy đã giam cầm ta.

Ta đe dọa huynh ấy bằng cách tuyệt thực.

Cuối cùng cũng gặp được huynh ấy vào ngày thứ ba.

Chàng thiếu niên của ta vẫn khôi ngô tuấn tú.

Không biết từ khi nào toàn thân ta đã nhuốm đầy thăng trầm của cuộc đời.

Đôi mắt huynh ấy bầm tím, và huynh ấy nhìn ta.

"Nguyên Nguyên, ta nên làm gì với muội đây?"

“Cảnh An ca ca.” Ta kéo đôi môi khô đến bong tróc của mình, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Cùng ta đi tới cung thành ngắm cảnh một chút."

Khi còn trẻ, thổi gió trước cổng thành là điều bọn ta thích nhất, nhìn những con người tầm thường và trò chuyện về những câu chuyện khắp nơi.

“Huynh nhìn xem, Cảnh An ca ca, ở đây có rất nhiều người, tất cả đều bận rộn.”Ta chỉ vào những tiểu thương trong quầy hàng và nhỏ giọng nói.

“Không phải họ không có tình yêu, họ chỉ đơn thuần sống tốt và đã cạn kiệt sức lực mà thôi”.

"Tình yêu là một thứ xa xỉ đối với họ."

Vào mùa hè, ngày càng nóng bức.

Đôi mắt của Tiêu Cảnh An nóng hơn cả mặt trời trên bầu trời.

"Cảnh An ca ca, huynh có biết không? Nếu chúng ta thua, ngay cả việc sống một cuộc sống tốt cũng là một điều xa xỉ với họ."

30.

Sau khi văn thư liên minh được ký kết, Tiêu Cảnh An cuối cùng cũng thả ta ra khỏi cung.

Phụ thân và đường huynh đã ra chiến trường.

Chính A đệ đã đến đón ta.

Người đàn ông nhỏ bé từng phù phiếm và ngỗ ngược, nhưng không hiểu tại sao bỗng chốc lớn lên, trở nên khiêm tốn và nho nhã.

Đệ ấy cầm một chiếc ô bằng xương che cho ta.

“A tỷ, chúng ta về nhà thôi.”

Ta mỉm cười với đệ ấy, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu đệ ấy, đệ ấy thực sự đã trưởng thành rồi, khi chạm vào đầu ta còn phải ngước lên.

Đệ ấy nghiêng đầu hỏi ta.

"A tỷ, A Lăng có điều không hiểu, tại sao ngay từ đầu tỷ lại để đệ bắn một mũi tên lạnh vào tỷ? mũi tên đó, nếu cha không cứu tỷ thì tỷ sẽ ch.ết."

Giọng nói trong trẻo của chàng thiếu niên khiến ta khựng lại, chiếc ô xương tạo nên một bóng đổ lên trán ta.

"Không, ta tin phụ thân vì phụ thân là một người cha tốt."

Một vị tướng quân trọng tình trọng nghĩa, cuối cùng cũng là một kẻ sát nhân.

Ta cần mũi tên này để buông ra.

Để bảo vệ đất nước của mình mà không màng gánh nặng.

"Ta nhìn thấy mẫu thân của ta ở ngoài thành cưỡi ngựa cùng Thái hậu. A tỷ, có phải mẫu thân ta sẽ không bao giờ quay lại nữa không?"

A đệ hỏi với giọng trầm.

“Vậy sao?” Ta cười: “Vậy chắc đệ nhận nhầm người rồi, mẫu thân ta đã ch.ết rồi.”