Ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của những bông hoa đào bắt đầu nở rộ ở ngôi chùa trên núi.
Ta nghĩ về khi ta còn trẻ, Tiêu Cảnh An và ta đã thực hiện một nhiệm vụ đến Sở quốc cùng với A Ông.
Vào thời điểm đó tại Lễ hội câu đố đèn lồng, bọn ta gặp một người bạn mới, tên là Quân Bất Khanh.
Với mái tóc đen, đôi mắt đen và hốc mắt sâu, muội ấy mang vẻ đẹp của một mỹ nhân ngoại lai.
Bọn ta chơi cùng nhau, trộm rượu của đại nhân rồi say khướt với bọn ta dưới gốc cây đào.
Lúc đó cũng là cuối mùa xuân.
Hoa đào héo, cánh hoa cuối nỏ bất đắc dĩ theo gió rơi xuống.
Nó rơi vào ta, Tiêu Cảnh An và muội ấy.
Ta nói: “Ta muốn giống như cha ta, một vị tướng chính trực, nữ tướng đầu tiên ở Đại Vân, bảo vệ Vân quốc”.
Muội ấy nói rằng muội ấy muốn cứu vãn trăm năm suy tàn của Sở quốc, muốn bảo vệ thần dân của mình.
Tiêu Cảnh An nhấp một ngụm rượu, không nói lời nào nhìn bọn ta, thật lâu sau mới nói, kiếp này chỉ hy vọng có thể cưới được Nguyên Nguyên.
sau đó
sau đó……
22
Gió trên sườn núi vẫn rất mạnh.
Cú đánh làm xước mắt ta, khiến ta tỉnh lại.
Có tiếng đánh nhau ở phòng bên cạnh.
Mắt ta ngay lập tức bị gió thổi đỏ ngầu.
Sương mù từ mắt bị thổi bay, biến thành nước.
Điều đáng lẽ phải đến đã đến.
Ta nhìn bóng đen đang chiến đấu với Cố tướng quân.
Cười nhạt: "Cha, dừng lại đi, con biết là cha mà!"
Với giọng nói trong trẻo, ta lặng lẽ đứng trước cổng vòm.
Nam nhân mặc đồ đen ngập ngừng nhìn ta, nhưng chỉ trong chốc lát, đã bị Cố Tướng quân tìm được kẽ hỡ, một cước đá vào thắt lưng.
"Thật sự là ngươi sao? Lão Tạ."
Khi Cố Tướng quân cởi mặt nạ của người mặc đồ đen ra, đôi mắt mở to kinh ngạc.
Phụ thân lặng lẽ nhìn ta, thu vũ khí lại: "Sao con biết là ta? Rõ ràng là ta đã cố ý thay đổi chiêu thức."
Đúng, mặc dù đã thay y phục, chiêu thức, nhưng ta vẫn có thể nhận ra là ông ấy.
Bởi vì ông ấy là phụ thân.
Ông là người cha mà ta đã không muốn buông bỏ từ khi còn nhỏ.
Ông ấy là đại tướng quân, cúi đầu làm ngựa cho ta cưỡi, thà bị đồng liêu chê cười mà vẫn nâng niu kiều nữ lên tận trời cao.
Khi ta bảy tuổi, ta mắc bệnh đậu mùa, phụ thân ta khóc còn to hơn cả mẫu thân.
Ta mắc bệnh năm mười tuổi, trong nhà không ai dám đến gần, chỉ có cha và mẫu thân thay phiên nhau chăm soc ta suốt bảy ngày bảy đêm.
Làm sao ta có thể không nhận ra là ông ấy chứ?
"Cha, dừng lại đi."
Hoàng hậu nương nương bước ra khỏi mật thất với một cao thủ bên cạnh.
Ánh mắt lạnh lùng của phụ thân liếc nhìn bọn ta: “Thì ra đây là cái bẫy đang chờ Tạ mỗ.”
"Tạ tướng quân." Hoàng hậu thấp giọng kêu lên, lại bị nam nhân hung hăng trừng mắt.
"Ngươi sao có thể ra tay với Ý nhi?"
Từ "Ý nhi" vừa ra khỏi miệng, ánh mắt run rẩy dữ dội, ánh sáng biến mất, trở về bóng tối.
“Bởi vì.” Nam nhân đứng dậy, nhìn về phía xa.
Không biết đã nhìn thấy gì, nhưng một tia đau đớn hiện lên trên khuôn mặt đó.
"Bởi vì ta muốn đưa ra lời giải thích cho 4vạn binh sĩ của ta và 4vạn huynh đệ đã ch,ết."
Giọng nói của nam nhân đó giống như một chiếc chuông cổ, trái tim của chiếc chuông đã vỡ, không thể tạo ra âm thanh dài, đơn giản.
Rất nhàm chán.
Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, nàng đẩy ma ma đang đỡ mình ra, cúi người xuống, trầm lắng quỳ xuống.
“Nhưng Tạ Lăng, Ý nhi từ đầu đến cuối đều vô tội, chúng ta đều chỉ là nạn nhân mà thôi.”
Nương nương quỳ lạy khiến mọi người phải quỳ xuống đất vì hoang mang.
Phụ thân ta ngơ ngác nhìn họ rồi quay đi.
Từ xa xưa lòng trung thành luôn khó khăn, kiếp trước cha ta nhờ ta đưa thuốc cho mẫu thân, lại bảo ta vào cung đưa bánh cho hoàng hậu, dùng mẫu thân ta người mà bọn họ sẽ không bao giờ đề phòng, để gi.ế.t người.
Không phải là sau này ta không trách ông ấy.
Ông ấy bắt ta phải gi.ết hai người yêu thương ta nhất bằng chính đôi tay của mình.
Nhưng sau đó, linh hồn ta nhìn thấy hẻm núi nơi họ bị mắc kẹt và bị gi.ết, cũng như hài cốt của những người đã tử trận.
Bốn vạn người, bốn mươi vạn binh lính, bốn vạn huynh đệ của ông đã chiến đấu đẫm máu.
Chỉ vì một hôn quân thèm muốn thê thần mà họ đều mất mạng.