Giang Tịnh Ân nằm trên giường ngủ, hàng lông mi khép chặt run run, tâm trí đang dẫn dắt Tịnh Ân về đêm qua.
Một đêm hỗn loạn.
Đôi mi run rẩy càng mạnh, đầu lông mày bắt đầy chau chặt lại, từ tâm trí đến thực tại, Tịnh Ân đang run rẩy.
“Đường tôi vạch ra, tại sao em không đi?”
“Tịnh Ân, đường tôi vạch tại sao em không đi?”
Cô nghe thấy âm thanh khàn đặc, nghe thấy âm thanh tức giận phẫn nộ hì hục càu cấu lên người cô, cô chỉ có thể nghe, không thể nhìn. Trần Vu Hạo dùng cà vạt bịch chặt mắt cô, dùng băng dính dán miệng, thắc lưng trói tay cô. Giang Tịnh Ân không thể phản kháng, xung quanh tối đen, cô không nhìn thấy gì cả.
Người kia liên tục cắm rút trong người cô, anh vặn vẹo cô như một món đồ chơi, từng cái cắm rút đều như muốn giết chết Tịnh Ân.
Giang Tịnh Ân vì màn đêm vây kín, không thể nhìn thấy cũng chẳng thể vung tay phản kháng, mỗi cái chạm của anh đều khiến cô rùng người.
Cô không thể chống đối, không thể phát lên bất kỳ một tiếng kêu nào, mắt cũng chẳng nhìn thấy gì.
Cô không hiểu anh đang tức giận cái gì, người nên tức giận phải là cô. Cô càng không hiểu anh đang trách móc điều gì, giọng anh chỉ có than oán, trầm trầm khàn khàn phẫn nộ.
Anh than oán cái gì, người nên than khóc phải là cô.
ads
Anh cứ trách mãi như thế.
“Tôi cố gắng không phải để em như thế này! Ân Ân!”
Anh cố gắng cái gì kia, Giang Tịnh Ân không hiểu nổi, hoàn toàn không hiểu nổi anh nói cái gì, cô chỉ cảm giác toàn thân sắp vụng vỡ, mọi giác quan đều bị chặn, Tịnh Ân mẫn cảm với mỗi cái chạm của anh.
Anh ngấu nghiến cô một đêm, mặc cho cô cố gắng phản ứng thế nào đi chăng nữa, anh vẫn mặc kệ, cứ thế trói chặt cô lại áp bức suốt một đêm dài.
Tịnh Ân nức nở khóc, nước mắt thấm ướt cà vạt của anh, tiếng khóc bị băng dính kiềm hãm vang dội oái oăm cả căn phòng.
Cô bị trói chặt trên giường, toàn thân đẫm mồ hôi, da thịt mẫn đỏ chi chít dấu răng, những vết hôn hồng hồng xếp chồng lên nhau. Đầu tóc Tịnh Ân rũ rượi, yếu ớt như một cành liễu ngã tà, cơ thể ướt đẫm như vừa mới dội nước, hai chân của cô giống như bị liệt đi, chúng không có lực mặc cho anh làm chủ.
Nơi giữ hai chân đỏ ửng sưng phù, mỗi cái chạm của anh đều như con dao cắm cứa vào da thịt. Tịnh Ân đau đớn từ thể xác đến linh hồn, cô khóc nức nở nhưng bị bịch chặt miệng, khóc lóc của cô hoá thành tiếng thở cùng rên rỉ thảm thiết.
Tịnh Ân không biết cô bị anh giày vò nhau bao lâu, chỉ biết rằng bản thân cô gần như sắp chết, cô đã ngất liệm đi từ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên Tịnh Ân cảm thấy kinh sợ Trần Vu Hạo, lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng.
Đôi mi run run ngừng lại, chậm chạp nâng lên mi mắt nặng trĩu.
Giang Tịnh Ân nhìn trần nhà trắng tinh, toàn thân bắt đầu có cảm giác tê nhức, từ lòng bàn chân đến những ngón tay đều đang kêu gào nhức nhói. Giang Tịnh Ân cũng cảm thấy trĩu nặng trên lòng ngực, hít thở thật chậm rãi cũng khó mà thoải mái hô hấp.
Giang Tịnh Ân nhìn chằm chằm trần nhà không chớp, mắt cứ đăm đăm mở ra nhìn trần nhà cho đến khi hai mắt bỏng rát, cô mới nhẹ chớp mắt một cái. Cái chớp mắt thật nhẹ ấy, mang theo nước mắt chạy ngược theo khoé mi thấm xuống đệm.
Tịnh Ân nằm như một chiếc xác chết, đôi mắt đăm đăm nhìn trần nhà, rất lâu mới chớp mắt, mỗi một lần chớp mắt đều mang theo nước mắt chảy xuống khoé mi thấm xuống đệm giường. Cô nằm như thế rất lâu, cứ nằm để cho thời gian trôi qua, cứ nằm lắng nghe từng âm thanh tích tắc của kim đồng hồ chạy.
Cứ nằm như thế, nhớ về những chuyện đêm qua, khi mà tinh thần Tịnh Ân gần như gục ngã, cô đã nghe anh thỉnh cầu như thế này.
“Em làm ơn ly hôn, làm ơn giải thoát cho anh, anh không yêu em nữa…”
“Anh yêu người khác rồi, Tịnh Ân.”
“Anh chuẩn bị tất cả, chỉ cần em đồng ý ly hôn nữa thôi.”
“Anh không chịu nổi nữa… Tịnh Ân… Anh thật sự không chịu nổi nữa…”
Giọng anh nghẹn lắm, giọng anh cũng run nữa, gần như là lạc đi.
Lúc đó cô không thể nhìn thấy gương mặt anh, nhưng từ âm thanh đau đớn đó, cùng cảm giác những giọt nước mắt thật nóng đổ xuống người cô.
Giang Tịnh Ân chớp mắt, đôi mắt vô hồn lạc lõng.
Ra là anh đã chuẩn bị hết, chỉ chờ cô ký tên ly hôn, anh muốn cô giải thoát cho anh và cô ấy, anh đã không còn lưu luyến gì đến cô nữa. Ấy vậy mà Tịnh Ân, cô cứng đầu quá, cô níu kéo anh mãi.
Khiến cho anh đau khổ như thế, thì ra ở bên cô đau khổ như thế, đau khổ đến mức phải bật khóc cầu xin cô mau mau buông tha cho anh.
Ha… Cô đã khiến cho anh đau khổ đến như thế…
Tịnh Ân à, cô cũng mặt dày thật, người ta đã không chịu nổi cô nữa, người ta chán ghét cô đến thế rồi.
Người ta cầu mong cô ly hôn để có thể tự do đến với người khác, người ta đau khổ đến bật khóc trên giường với cô.
Tịnh Ân à… Cô buông được rồi.
Giang Tịnh Ân lật đật ngồi dậy, đau đớn ôm bụng từng bước đi về phòng tắm, toàn thân cô như thể đã bị nghiền nát, hai tay chống đỡ bức tường, men theo bức tường lạnh đi về phía phòng tắm.
Giang Tịnh Ân hoá thành đứa trẻ, những bước đi thật khó khăn, cô ngâm mình trong bồn nước ấm cả giờ, khi nước làm cho đôi bàn tay cô móp méo đi, Tịnh Ân mới rời khỏi bồn nước.
Khi cô trở ra, bầu trời càng tối muộn, đồng hồ cũng điểm chín giờ tối.
Tịnh Ân tìm điện thoại, ấn vào số điện thoại của anh gọi đi.
Cô đứng bên cửa sổ kính, nhìn ra khung cảnh thành phố ngoài kia, màn đêm ở thành phố S rực rỡ ánh sáng, chúng dội vào đôi mắt tối tăm của Tịnh Ân, nhưng mắt cô vẫn không thể lấp lánh nữa.
Đôi mắt cô tối mịch, chờ điện thoại.
Khi đầu dây kết nối, một đêm đau đớn làm cho cổ họng Tịnh Ân rát buốt, âm thanh phát ra rất khàn, nghe như một người bị mạo cảm.
“Anh mang đơn ly hôn đến đi.”
Đầu dây không nói gì lập tức cúp điện thoại, Giang Tịnh Ân cũng không lạ lẫm gì thái độ này nữa, cô đứng bên cửa sổ, hai tay khoanh trước ôm lại ngực mình.
Giữ lại trái tim nguội lạnh vẫn còn một tia thiêu đốt nhức nhói, đứng ngắm màn đêm sáng rực ngoài kia, chờ đợi người đàn ông ấy đem đơn ly hôn đến.
Anh đến rất nhanh, chỉ tốn khoảng mười lăm phút đã trở về với lá đơn trên tay. Căn phòng tĩnh lặng lắm, chỉ có tiếng bước giày da tiến đến gần.
Anh đặt đơn ly hôn lên bàn làm việc ngay cạnh cửa sổ, Giang Tịnh Ân vẫn lặng yên nhìn bầu trời ngoài kia.
Giữ chặt lòng ngực, giữ chặt những cảm giác thiếu đốt trái tim, mũi chân xoay lại tiến đến bàn làm việc. Tùy ý cầm bừa một chiếc bút viết trong ống cắm bút, cúi thấp người in đầu bút lên chỗ trống đang chờ đợi chữ ký.
Liếc mắt nhìn vị trí chữ ký của anh bên cạnh, chữ ký rất dứt khoát. Vậy nên cô cũng không chần chừ nữa, Giang Tịnh Ân nắm chặt chiếc bút, kéo đầu bút di chuyển chậm chạp trên mặt giấy.
Khi đầu bút nhấc lên, Giang Tịnh Ân cũng không nhìn anh, cô buông ra chiếc bút, xoay mũi chân bước lại vị trí ban đầu bên cửa sổ đứng ngắm bầu trời.
Cô hoàn toàn không nhìn anh, ngước mặt nhìn bầu trời cao màu tím đêm.
“Được rồi, em giải thoát cho anh đó.”
Tịnh Ân hít sâu vào một hơi, cái hít sâu cay đắng làm cho đôi mi hồng hồng, thở ra thật nặng, âm thanh lại nhẹ hững, nhẹ như đoạn tư hồng đứt gánh.