- "Hừ...đi tù cả đời....tôi chờ xem khi nào ngày mà anh chết tôi sẽ tự nguyện vào tù sống, ngủ chiếu rơm, ăn cháo trắng".
Nghe cô nói, anh đột nhiên cười nhạt, không dứt khoát. Vệt máu đỏ nồng kia cứ chảy xuống từ đầu xuống cổ càng tạo nên vẻ yêu nghiệt, hấp dẫn. Sao lại có con người đẹp đến thế này chứ, đến cả máu cũng đẹp...
Anh cười rồi lại nhìn cô, xoa xoa vầng mái cô rồi nói:
- "Em không giống mọi người con gái khác".
Nghe anh nói, cô cảm thấy ấm áp phần nào dù bên sống lưng vẫn lạnh ngắt. Môi anh mở hình bán nguyệt, nụ cười ấy, ánh mắt ấy dù u tối nhưng cô cảm nhận thấy bên trong đó có cái gì đó ấp áp đến lạ thường, tiềm ẩn trong con người vô cảm này....
Phải chăng chính cô cũng đang tự dối lòng mình.
Hay tại anh mang một sức hút vô hình, khiến cô cũng bị cuốn hút vào vỏ bọc đó không thể nào thoát ra.
Đó không phải điều cô mong muốn mà cô mong chờ nhất đó là thứ tình cảm của anh xuất phất từ đâu.
- "Cô gái khác!!!!!!". Cô ngây ngô, không hiểu lời anh nói. Đúng con gái trên thế giới này đều giống nhau là họ có rung động, có tình nhưng điểm khác nhau là tình yêu của họ dành cho nửa kia như thế nào....
- "Thật lòng, từ khi gặp em tôi như con người tìm lại được thế giới mới, và chính em đã cho tôi chìa khóa để tôi mở cánh cửa ấy."
- "Ừ m.....anh nói nhảm nhiều rồi đấy. Chắc sáng anh chưa uống thuốc, giờ còn bị đập đầu......chắc điên rồi.....hhhmmmm." Cô trở mặt 180 độ nhăn mặt nhìn vào con người trước mặt này. Đúng là điên, điên nặng cấp tính đấy chứ, bệnh điên có thể lây qua đường tình bạn, tình yêu.
- "Điên!! Vì em mà anh sẵn sàng điên bất cứ lúc nào." Anh cười ôn nhu, nhẹ nhàng mà có chút dâm đãng, mặt mày anh bây giờ như con thỏ lưu manh, dày dụa, hỗn hợp trông cái má ửng đỏ kìa!!! Thị giác của cô lên cơn nhìn chằm chằm, hai mắt lườm lườm căm giận.
- "Xàm ngôn quá ông tướng ạ!!! Để tôi dẫn ông vào băng bó."
Thế đấy người mình yêu cứ làm như thiên thần không bằng.....
Cô cõng anh lên phòng. Khiếp...lớn đầu còn làm nũng....bắt cô phải cõng một khối đá lạnh lẽo trên người.
- "Ha....ha....được ngồi trên đây thật sướng!!! Ước gì tôi được ngồi đây cả đời." Anh ghì chặt vào người cô nói nhảm.
- "Im...anh không được nói...nói nhiều là vết thương nặng thêm...lúc đấy em không chịu trách nhiệm đâu."
****
Bụp???
Cô không chút thương tiếc mà đặt anh xuống ghế xô fa. Nếu cô nhớ không nhầm thì anh to và nặng hơn mình, vậy mà thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai như cô lại cõng trên lưng một tên to xác. Ác cục nợ lên tận nhà thật sự là mệt muốn chết, bở cả hơi tay....
- "Phù...anh là lợn hả!!!....Nặng đến mức gẫy lưng rồi này." Cô ưỡn ẹo thân người, dưới thân còn nhẹ thấy tiếng kêu "răng rắc". Cô đấm ngực, thở đều nhìn sếp tổng mà nuốt đắng vào lòng.
- "Cũng do em mà tôi thành ra thế này, tại em gây ra hết a." Anh cơ hồ làm mặt bất lực...
- "Ừ...tại tôi hết...anh vừa lòng chưa." Cô nhướng người ngồi dậy, chuẩn bị băng gạc, thuốc sát trùng và khăn lau cho anh. Con người này yêu si mê quá hoá tên không bằng cầm thú đây mà. May mà cô không phải là con dế lũi cũi trong đám cỏ dại bị hổ lớn một cước giẫm nát bét..... mà là con thỏ bạch chăm chỉ, hiền lành, trong trắng như ánh mặt trời toả nắng vào làn sương lạnh lẽo của buổi sớm kia!!!! Nhưng vì nó quá dại, quá dại đi a... nên bị hổ đội lốt thỏ gài bẫy, dụ dỗ, chính mình tự hại mình rơi vào bẫy tình của hổ.....
Ai biết được con hổ đó đã yêu thỏ tơ này mất rồi....
Anh là hổ nhưng anh không thèm thịt thỏ, anh yêu thỏ cơ...hihi!!!
(Vì yêu mà mù quáng, tốn hết chất xám...)Mundeptrai:-P^_^(^^)O:-)
.....
- "Này...... Anh có phải người sắt không đó....đến bị thương chảy máu thế này mà anh cũng không kêu đau...." Cô vừa lau vết thương cho anh vừa hỏi.
- "Tôi cũng đang đau!! Đau lắm..... Nhưng không đau ở chỗ bị thương mà đau ở chỗ khác." Anh làm bộ làm tịnh nhăn mặt than đau. Chứ cái vết thương sơ đẳng đó nhằm nhò gì với anh, như gãi ngứa cho vui thôi.
- "Chỗ nào!! Để tôi băng bó một thể!! Kiến thức nghành y của tôi cũng phong phú lắm đó." Cô lên mặt, ra vẻ ta đây hiểu biết, cô cũng từng là học sinh giỏi sinh trong gần ba năm cấp 3 liền mà. * phổng mũi*
- "Chỗ này......" Anh nhẹ nhàng nắm tay cô đặt vào ngực mình nơi trái tim của anh thiếu đi một nửa bền vững, giờ đây nó lại đập loạn lên làm anh đau nhói.....
{}~~
Vì yêu mà đau, anh cũng chịu......
Đột nhiên anh cảm thấy điều gì đó, tiếng thở, tiếng tim đập phá vỡ một khoảng trống yên tĩnh trong lòng.
- "Anh thật sự đau vì tôi chứ." Cô cúi gằm mặt xuống, tay vẫn đặt trên ngực anh. Dường như đây là lời ngụ ý tỏ tình của anh dành cho cô một cách chân thành không có tồn tại hai từ giả tạo nên cô càng ngại ngùng, tim đập nhanh không kém gì anh.
- "Ừ." Một câu nói ngắt gọn dứt khoát nhưng sao làm cô day dứt mãi thế, có lẽ cô sập bẫy rồi, trúng độc rồi....
Cô cắn môi, hai tay choàng lên ôm cổ anh:
- "Tôi cũng vây, cũng đau, cũng nhớ. Tôi Yêu Anh. Đấy là lời nói tôi nói cho anh còn trái tim tôi nó không khiến tôi làm thế. Có lẽ trái tim tôi chưa chấp nhận được anh vậy nên anh đừng đem lòng thương tôi nhiều quá để rồi tôi cũng trở nên dưng lạnh vì anh."
Anh nói anh ấy yêu cô như ai biết được lòng anh nghĩ gì.
Cảm giác bây giờ đối với cô mà nói thật sự quá mông lung. Nếu như được như trước kia có phải tốt hơn không chỉ là đồng nghiệp với nhau, đến ánh mắt cũng chẳng dám nhìn vào, còn cả khuôn mặt lạnh lùng ấy nữa mọi thứ của anh dường như rất xa lạ nhưng giờ đây sao thân thuộc đến vậy.
Anh hiểu ý của tôi: đó là tôi không một chút gì đó gọi là rung động đối với anh.
Trái tim tôi như một dạng vô tình, dù anh có chìa khóa đi chăng nữa cũng chẳng thể có cửa để bước vào.
Anh biết chứ theo đuổi một người không yêu mình thật khó khăn đến mức nào.
Chỉ cần có 1 người yêu thương tôi thật lòng
Tôi hứa sẽ thương họ bằng tất cả những gì tôi có ❤️.
Vậy anh có thật lòng yêu tôi chưa...
- "Tôi phải tốn thời gian dài rồi...."
Bởi thế nên anh đã yêu cô từ lúc nào không hay. Bây giờ anh sẽ bồi đắp chứng minh tình cảm đó của mình đối với cô là thật.
Chỉ cần thời gian thôi, anh vẫn mãi theo đuổi em, vậy em có chịu chờ anh nơi đích đến của hai chúng ta.
Anh mãi mãi và duy nhất chỉ yêu một người và dành cả thanh xuân để chờ một người, Tiểu Ly đó chính là em đấy.
Thỏ mà chịu làm vợ hổ sớm thì còn đâu là thỏ nữa....