Vì thế, trong suốt thời gian ăn sáng, Thẩm Tầm bị bao vây bởi ánh mắt của mọi người, họ dường như coi cô như hiện trường vụ án, tìm kiếm thăm dò nhiều lần. Nhưng thủ phạm thực sự lại đang thản nhiên uống sữa đậu nành và nghịch điện thoại. Trong hoàn cảnh như vậy, cô ăn liền không thấy mùi vị, lại phải cố gắng ăn cả đống, nên khi chỉ còn một cái bánh bao, cô chỉ cắn một miếng là cảm thấy không ăn nổi nữa.
Cô đặt chiếc bánh bao hấp xuống, quay đầu nhìn Trình Lập bên cạnh, khẩn cầu nói: "Em thật sự không được nữa."
Giọng nói của cô mềm mại, đáng thương lại có chút làm nũng, Trình Lập nhìn cô, ánh mắt động đậy.
Cô không đọc được ý trong ánh mắt của anh, cố tình còn bổ sung thêm một câu: "Thật sự không được."
Trong đầu không tự chủ được hiện lên một số hình ảnh không thích hợp đêm qua, Trình Lập xoa xoa giữa mày, khẽ thở dài một tiếng gần như khó nghe thấy, cầm bánh bao trong tay, cắn hai ba miếng là xong.
Thẩm Tầm ngơ ngác nhìn hầu kết của anh, nhất thời không nói nên lời, cô đã cắn cái bánh bao đó, anh đúng là không ngại đi... Nhưng mà, tại sao người đàn ông này khi ăn lại gợi cảm như vậy.
Nhìn thấy hành động của họ, Vương Tiểu Mỹ phấn khích đỏ mặt - cái này xem như là một nụ hôn gián tiếp!
Sau bữa tối, Thẩm Tầm đi theo Trình Lập một đường đến tòa nhà văn phòng, nhưng anh không vào, khi đến cửa phòng họp, anh liếc nhìn cô tùy tùng nhỏ của mình: "Thẩm Tầm."
"Hả?" Cô đột nhiên bị anh gọi bằng họ và tên khi làm việc, nhất thời không phản ứng lại.
"Bọn anh có một cuộc họp." Anh chỉ vào các thành viên trong nhóm phía sau cô.
Sau đó Thẩm Tầm mới nhận ra anh muốn mình ránh đi. Một số vụ án cần được giữ bí mật cho đến khi sự thật được đưa ra ánh sáng, trong ngành chống m a túy cũng có rất nhiều sắp xếp công việc bí mật, cô dù sao cũng là người ngoài cuộc.
Cô lặng lẽ gật đầu, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, nhẹ nhàng bước sang một bên, vẫy tay chào mọi người rồi vẫy tay chào anh. Lúc quay lại cô còn không quên nở nụ cười rạng rỡ.
Trình Lập nhìn chằm chằm bóng lưng của cô trong ba giây, rồi quay người bước vào phòng họp.
Thẩm Tầm cũng không nhàn rỗi, Trịnh Thư Xuân tạm thời thêm một công việc cho cô ấy - cơ quan mời một phó chủ tịch của Ngân hàng Thế giới viết chuyên mục, cô giỏi tiếng Anh nên muốn cô phiên dịch.
Gần 10 rưỡi, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Khi đang bước vào, cô nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện.
"Nghe nói Trình Lập và cô phóng viên kia hẹn hò, buổi sáng có người nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau ra khỏi ký túc xá."
"Nhanh như vậy? Xem ra người đàn ông như núi băng si tình trong cục chúng ta cũng không khó phá như trong truyền thuyết."
"Cũng bình thường, người đã chết ba năm rồi, cũng không thể hy vọng anh ta canh giữ mãi cả đời được."
"Hừ, đáng thương nhất vẫn là Diệp Tuyết, đến bây giờ còn không biết hài cốt ở nơi nào, dần dần cũng bị người ta quên mất."
Thẩm Tầm sững sờ tại chỗ, trong lòng dâng lên một tia bi thương xen lẫn một tia tức giận.
Hai nữ đồng nghiệp đẩy cửa ra lần lượt đụng phải cô, cả hai đều sửng sốt, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Thẩm Tầm nhìn bọn họ yên lặng rửa tay, lúc bọn họ đi ra ngoài, đột nhiên nói: "Xin đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy chưa bao giờ quên mình muốn làm gì, 3 năm qua đều như vậy. Hiện tại, về sau cũng như thế, trừ phi một ngày nào đó, anh ấy tìm thấy Diệp Tuyết, cũng đưa hung thủ ra trước công lý."
Hai đồng nghiệp nữ không khỏi dừng bước, quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt ngày càng xấu hổ.
"Diệp Tuyết đối với anh ấy không chỉ là người yêu mà còn là đồng đội, không chỉ là tình yêu mà còn là trách nhiệm." Thẩm Tầm dừng lại, nhìn thẳng vào mắt họ, "Anh ấy yêu tôi cũng được, không yêu cũng thế, cũng không ảnh hưởng gì ý định ban đầu của anh ấy. Nhưng anh ấy có quyền được hạnh phúc, cho dù không phải là Thẩm Tầm tôi thì cũng nên có người cùng anh ấy cởi bỏ nút thắt năm xưa, để anh ấy sống tốt hơn."
Hai đồng nghiệp nữ dường như bị sốc trước lời nói của cô, một lúc sau nói lời xin lỗi rồi vội vàng rời đi.
Nhà vệ sinh nam bên cạnh.
Trình Lập đứng trước bồn rửa tay, thật lâu không động đậy, mãi tới khi thấy có người vào, anh tắt vòi, đi đến cầu thang và đẩy cửa cứu hỏa ra.
Trong hành lang tối om, chiếc bật lửa khẽ vang một tiếng vang nhỏ, đôi mắt đen thăm thẳm của anh như bùng lên ngọn lửa. Ánh lửa tắt, khói xanh bốc lên nghi ngút. Anh dựa vào tường, vẻ mặt như nào không rõ.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định đó từ từ vang bên tai anh.
"Làm ơn đừng nói về anh ấy như vậy. Anh ấy không bao giờ quên những gì mình muốn làm."
"Anh ấy yêu tôi cũng được, không yêu tôi cũng thế, đều không ảnh hưởng đến ý định ban đầu của anh ấy."
Anh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cô khi nói những lời này, có chút ngượng ngùng, kích động, nhưng lại dũng cảm, giống như mỗi lần cô cố gắng đến gần anh.
Đột nhiên anh cảm thấy một chút khó chịu trong ngực. Anh không thích cảm giác này, giống như trái tim của mình bị người khác nắm trong tay, bị người khác nhìn thấy rõ khiến anh cảm thấy rất nguy hiểm. Gần đây anh dường như đang đắm chìm trong những cảm xúc quá mềm mại, và trạng thái này sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh.
Bàn tay đút trong túi của anh chạm vào lớp vỏ kim loại lạnh lẽo của chiếc bật lửa, đầu ngón tay chạm vào những đường vân quen thuộc mà anh đã xoa đi xoa lại nhiều lần, cảm giác ngứa ran từ ngón tay truyền thẳng đến tim.
Anh lấy chiếc bật lửa ra, xòe lòng bàn tay ra, một bông tuyết lặng lẽ nở trên vỏ kim loại.
Anh nhớ rất nhiều năm trước, cô gái đó đang đứng bên sân bóng rổ, mặc áo xanh váy trắng, hai tay khum trên miệng hét lên với anh: "Trình Lập, anh thật đẹp trai!" Sau đó, cô với nụ cười trong trẻo chạy đi cùng với bạn bè, tiếng cười lanh lảnh trôi theo gió.
Và vào đêm sinh nhật lần thứ 30 của anh, cô đặt chiếc bật lửa vào lòng bàn tay anh và nói: "Bông tuyết này chỉ vì anh tan chảy".
Khi Trình Lập trở lại phòng họp, mọi người đều nhận thấy có gì đó không ổn. Vừa rồi khi anh đi ra ngoài, vẻ mặt còn rất bình tĩnh nhưng bây giờ lại như phủ một tầng sương mỏng. Tất cả những người có mặt ở đây đều là những người chuyên nghiệp có óc quan sát, tất cả họ đều bắt đầu suy đoán trong lòng về sự thay đổi trên nét mặt của sếp mình.
"Quý Kha, nói cho tôi biết tình hình ở quán bar Phỉ Thúy đi." Trình Lập điểm danh.
"Được," nam cảnh sát đẹp trai ngồi bên cạnh Giang Bắc gật đầu, "Ở quán bar Phỉ Thúy, từ ông chủ Khâu Chấn cho đến nhân viên bên dưới, tất cả đều phủ nhận việc nhìn thấy Phùng Quý Bình. Video giám sát, phát hiện ra băng ghi hình vào ngày 23/3 và 24/3 tháng trước đã bị mất, quán bar giải thích rằng đó là lỗi thiết bị, tôi hỏi tại sao thiết bị mới bị lỗi, Khâu Chấn nói nó không được lắp đặt đúng cách, video giám sát giao thông tại ngã tư cho thấy vào tối ngày 24/3, Phùng Quý Bình và một người đàn ông khác băng qua vạch, mặc dù không thể trực tiếp xác nhận rằng họ đã đến Phỉ Thúy, nhưng hướng của họ là đi đến Phỉ Thúy.
"Làm sao có thể khẳng định người đàn ông kia đi cùng Phùng Quý Bình?" Giang Bắc nhìn video clip trên hình chiếu.
"Bọn họ lúc băng qua đường có nói chuyện." Quý Kha đáp.
"Nếu là đang hỏi đường thì cũng có thể nói chuyện với nhau mà." Giang Bắc phản bác.
"Tiểu Mỹ, cô cảm thấy thế nào?" Trình Lập đột nhiên hỏi.
Vương Tiểu Mỹ sửng sốt, sau đó ngồi thẳng dậy: "Bọn họ có quen biết nhau. Nếu đang hỏi đường và và người được hỏi ở trên thì động tác cơ thể của anh ta sẽ tăng tốc, trong nháy mắt sẽ đuổi kịp người bị hỏi. Nếu người qua đường ở phía sau, anh ta sẽ đi chậm lại và có hành động chờ đợi, nhưng trong video, hai người này, từ đầu này sang đầu kia của vạch trắng, toàn bộ quá trình là ở một tốc độ không đổi, không có gì khác thường."
Trình Lập khẽ gật đầu, tỏ ý tán thành.
"Hơn nữa, hộp diêm từ quán bar Phỉ Thúy trong số những di vật của Phùng Quý Bình cũng được tìm thấy trong túi chiếc áo khoác đen của hắn ta. Sau khi so sánh, chiếc áo khoác này giống với chiếc áo hắn ta mặc ngày hôm đó," Quý Kha chỉ vào hình chiếu chiếc áo khoác màu đen, "Vì vậy chúng tôi có thể chắc chắn rằng hắn ta ngày hôm đó đã đến Phỉ Thúy."
"Người bên cạnh Phùng Quý Bình có thể là tuyến trên của hắn ta." Giang Bắc liếc nhìn Vương Tiểu Mỹ, ánh mắt anh lại rơi vào video, "Như Tiểu Mỹ đã nói, cử động cơ thể sẽ tiết lộ mối quan hệ giữa hai người, mặc dù họ trông giống như sóng vai đi cạnh nhau, nhưng thực ra Phùng Quý Bình luôn đi sau người đó nửa bước, giống như khi tôi đi cùng sếp, tôi sẽ theo thói quen đi sau anh ấy một chút."
Những người khác cũng gật đầu theo.
"Nhưng người này giống như không phải Vương Kiệt." Trương Tử Ninh nhíu mày.
Vương Kiệt là người đàn ông mà họ phát hiện trước đó đã xuất hiện tại Xưởng hàng khô Hồng Tâm và Xưởng gỗ Kim Minh. Vương Kiệt đầu đinh, để râu và hơi béo. Trong video, người đàn ông kia đeo kính, để tóc dài qua tai, cao và gầy.
"Chà, không giống, kết quả kỹ thuật giám định có thể chỉ ra ngay." Quý Kha trả lời.
"Người này chính là Vương Kiệt." Trình Lập bình tĩnh nói, nhưng ngữ khí lại kiên định, "Cả hai đều có một đặc điểm khi đi là đầu hơi nghiêng sang trái, lúc người ta đi đường, rất khó để đứng thẳng 100%, một số biểu hiện theo thói quen như đầu, thân mình, tay chân rất khó tự mình phát hiện, cho nên dù ngụy trang thế nào cũng không thể thay đổi được thói quen này."
Lúc này, điện thoại di động của Quý Kha rung lên. Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua tin tức, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng thán phục: "Vừa mới có kết quả, sếp nói đúng."
Nhất thời, trong mắt mọi người lộ ra vẻ sùng kính. Những chi tiết nhỏ như vậy đều được Trình Lập tóm gọn. Quả là một con mắt sắc bén và khả năng phán đoán tinh tường.
"Vương Kiệt và quán bar Phỉ Thúy này là 2 điểm cần tiếp tục theo sát, đặc biệt càng phải để mắt kĩ hơn." Trình Lập trầm giọng ra lệnh, "Tử Ninh, cậu và Mân Hoa chiều nay đến trường tiểu học Xuân Huy ở Thủy Trại với thân phận giáo viên hỗ trợ, tiếp tục điều tra các điểm buôn bán ở đó."
Trương Tử Ninh và nữ cảnh sát ngồi đối diện cậu - Mân Hoa đồng thời gật đầu.