Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 39: Thuộc độc nhất (3)



"Các người đều ở đây à." Một giọng nói ôn hòa dễ nghe từ trên cầu thang vang lên, Thẩm Tầm bước nhanh đến bên cạnh Trình Lập, "Cả buổi sáng tôi viết bản thảo, có chút đói bụng."

Trình Lập xoa đầu cô, khóe miệng hơi nhếch lên: "Anh làm chút gì đó cho em ăn nhé? Chiên bánh pancake thì sao?"

Thẩm Tầm hai mắt sáng lên, hai tay ôm ngực, giống như mèo tham ăn vẻ mặt chờ mong.

"Nguyên liệu có đủ." Barton ở bên cạnh nói: "Ngọc Nhi, chúng ta còn có siro phong không?"

Ngọc Nhi giắt súng sau lưng, mỉm cười gật đầu.

"Tôi yêu mấy người chết mất!" Thẩm Tầm cười đẩy Trình Lập, liên tục thúc giục: "Đi, đi nhanh."

Mùi thơm của kem lan tỏa trong không khí, bóng dáng cao lớn ngập trong ánh nắng mang đến cảm giác ấm áp không chân thực. Thẩm Tầm nhìn, nhất thời có chút sợ hãi, sợ quang ảnh trước mắt sẽ như mây khói tiêu tán.

Cô bước đến bên bàn nấu ăn, nhìn đôi bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đang cầm chiếc thìa silicon, từ từ rót hỗn hợp nước đã chuẩn bị sẵn lên mặt chảo. Những chiếc bánh xèo thành phẩm vàng ruộm, cháy cạnh rất hấp dẫn.

Anh trông rất tập trung, như thể đang cân nhắc một tác phẩm nghệ thuật.

Thẩm Tầm đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, ôm lấy eo anh từ phía sau. Bên tai nghe thấy nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, tốt quá.

"Làm sao, đói đến mức không chống đỡ nổi à?" Thẩm Tầm mặt dán ở trên lưng anh, giọng nói của anh xuyên qua thân hình cường tráng truyền đến, cực kỳ trầm thấp.

"Cảm thấy áy náy, Trình đội tay cầm súng, giờ lại rán bánh cho tiểu nhân."

"Luyện tập chút. Sau này anh thất nghiệp, sẽ mở quầy bán bánh rán."

"Nuôi em à?"

"Nuôi không nổi."

"Nuôi em khó lắm sao?" Cô biểu tình bất mãn.

Một chiếc đ ĩa đưa tới trước mặt, và những chiếc bánh rán được rưới xi-rô phong dậy mùi hết sức ngọt ngào.

"Ăn đi." Trình Lập nhàn nhạt nói.

Sự chú ý của Thẩm Tầm đều tập trung vào dạ dày, cô bưng đ ĩa ăn một cách thỏa thích.

"Tầm Bảo." Thật lâu sau, anh mới chậm rãi cao giọng nói.

"Hử?"

"Chúng ta dừng lại ở đây đi."

Cô nhìn lên, thấy anh đang dựa vào bàn nấu ăn, châm một điếu thuốc.

"Anh vừa rồi châm thuốc, em không nghe rõ, anh nói lại lần nữa." Cô đặt đ ĩa thức ăn trong tay xuống, giọng điệu bình tĩnh.

"Em phải trở về đi." Anh nhìn cô, ánh mắt không cảm xúc.

"Trở về đâu?"

"Trở về Bắc Kinh, trở về nơi em nên ở."

Thẩm Tầm đi tới trước mặt anh, yên lặng nhìn anh, chăm chú: "Chú Ba, anh nói lời từ biệt với em sao?"

Từ đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô thấy hình bóng nhỏ bé của mình, cũng thấy rõ sự thất vọng trên khuôn mặt.

"Bởi vì Diệp Tuyết?" Cô hỏi, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói.

"Không hẳn." Giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, "Chúng ta không cùng chung đường, chỉ là tình cờ gặp nhau, ở bên nhau một thời gian. Từ nay về sau, chúng ta vẫn đi con đường của riêng mình."

"Ý anh là tình một đêm?" Cổ họng cô khô rát, nỗi đau từ trong lòng dâng lên đau nhói.

Anh không nhìn cô, đường nét đẹp như một vị thần. Làm sao người đàn ông này có thể mê hoặc cô nhiều như vậy? Cuối cùng đến giờ, cô cũng nếm trái đắng.

Đúng vậy, thật ra suy nghĩ của cô rất phàm tục và ngây thơ, giống như trong rất nhiều truyện cổ tích và phim ảnh, cô ảo tưởng mình là người phụ nữ đặc biệt nhất trong vô số người phụ nữ, có thể biến quái vật thành hoàng tử, biến người xấu thành người tốt, làm cho gỗ mục gặp mùa xuân. Tự cho rằng cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, cho rằng anh nhất định có thể vì cô mà thay đổi.

Lại không biết rằng, trong mắt anh, đoạn duyên phận này đi đến cuối.

"Chú Ba." Cô khẽ gọi, giơ tay vuốt v e mi mắt anh, giọng điệu vô cùng mềm mại "Anh có yêu em không?"

"Em cảm thấy như vậy?" Anh không nói có hay không, một mực tiến lui.

"Em thà bị sự thật làm tổn thương còn hơn bị lừa bởi một lời nói dối," cô trả lời.

Anh nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng lạnh: "Anh thích em, nhưng chưa từng yêu em, từ đầu đến cuối đều không."

Thẩm Tầm yên lặng nhìn anh, chậm rãi rút tay về.

"Em hiểu rồi." Cô lặng lẽ lùi lại, "Em tôn trọng lựa chọn của anh."

Sự bình tĩnh của cô khiến anh khẽ nhíu mày: "Tầm Bảo?"

"Đừng gọi em là Tầm Bảo nữa." Cô lạnh lùng nhìn anh, "Từ nay về sau chỉ có chồng em mới được gọi cái tên này thôi."

Vì sao muốn lãng phí thời gian trên người tôi?

Thẩm Tầm, tôi không có trái tim, tôi không thể cho cô những gì cô muốn được.

Anh cũng không chắc, ở tương lai em, có anh tồn tại hay không.

Từ đầu đến cuối, câu trả lời anh đưa ra đều rất rõ ràng. Cô đã nhìn thấy anh giãy giụa rồi sa vào, cũng đương nhiên biết cuối cùng anh sẽ có lựa chọn của riêng mình. Cô nên cảm ơn anh, dù thế nào đi nữa, với tư cách là người đàn ông thực sự đầu tiên trong đời cô, anh đã cho cô một tình yêu khắc cốt ghi tâm, một tình yêu say đắm.

Anh ấy có khắc mắc của anh ấy, có quá khứ của anh ấy. Nói cái gì mà đồng cảm như chính bản thân mình, đều là nói quá. Ai có thể thực sự hiểu được con đường anh đã đi, những đau khổ anh đã phải gánh chịu? Người khác tự cho mình cảm nhận là đúng, nhưng nếu là mình, chưa chắc bọn họ đã trụ được. Cô cũng không ngoại lệ.

1

Vì thế, cô sẽ không ép buộc anh nữa, nhưng cô không nghĩ cứ thế từ bỏ.

Cuộc sống là một cuộc hành trình, học tập, làm việc, kết hôn và sinh con. Cô muốn lần này tùy hứng, đánh cược một lần, bất kể thắng hay thua.

Chỉ vì đã gặp được anh.

Chỉ vì anh ở nơi này, hay vội vã gặp nhau ở căn phòng nào đó. Cô nguyện ý chờ đợi cả đời, hoặc là ——để quên đi.