Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 62: Ngoại truyện



Thư gửi anh,

Anh Ba,

Một năm hai tháng không gặp rồi. Anh ổn không?

Hôm nay lúc em dạo trên đường ở Cảnh Thanh, nhìn thấy một ông lão bán chữ thư pháp. Điều thú vị là mỗi bức đề được cuộn lại, người muas sẽ không biết mình mua trúng chữ gì. Em cũng cầm lấy một bức như rút thăm, mở ra thấy trên đó có một câu thơ:

"Kiếp phù du tạm gửi trong mộng - Thế sự như vân phong"

(Đời trôi nổi tạm gửi trong mộng, nhân gian như gió thoảng mây bay.)

Em đã mang bức thư pháp này đến mộ của Tổ An ở Nam Sơn, đốt cho anh ấy. Em nghĩ, tính cách phóng khoáng không kìm chế được của anh ấy, hẳn sẽ thích mấy câu thơ này. Giờ đây anh ấy đã ở cùng với chị gái mình rồi, nhất định sẽ rất vui.

Còn em thì sao, vừa nhìn thấy chữ "mộng", em không khỏi nhớ tới anh. Giống như người cố chấp thích uống rượu năm nào đó, em nghĩ em sẽ cả đời nhớ đến mùa xuân nào đó, chìm đắm trong giấc mộng không bao giờ tỉnh lại.

Năm kia anh nói, đầu xuân sẽ dẫn em đến gặp Tổ An, cho anh ấy gặp một lần người trong lòng em. Năm ngoái anh quên mất, năm nay anh vẫn không tới.

Anh dường như luôn thất hẹn. Em từ trước đến giờ ghét nhất người không giữ lời hứa, chỉ riêng anh, em lại cố nhịn hết lần này đến lần khác..

Tuần trước em tham dự đám cưới của Hứa Trạch Ninh, cô dâu rất xinh đẹp. Đến Tết Nguyên Đán, Lý Manh cũng bị tên lưu manh Dương Uy cưới về nhà. Cô ấy thường phàn nàn với em cuộc sống sau kết hôn không được như lúc tưởng tượng, em chỉ nghe rồi cười thôi. Lúc chúng em cùng nhau đến câu lạc bộ, có người đến gần em, Dương Uy cũng không còn giống như trước chặn đối phương nữa, nói em là chị dâu của anh ta. Nhưng mấy người đó cũng không biết rằng, em không có ý định kết hôn nữa. Bởi vì em nghĩ không thông, nếu người em lấy không phải là anh, cuộc sống sẽ như nào. Bởi vì trong lòng em với chuyện này không có khái niệm nào, cho nên em nghĩ ở một mình cũng ổn.

Có khi em lại nghĩ, nếu anh mãi không quay lại thì sao bây giờ? Hoặc là, nếu như ngày nào đó anh quay lại, lúc đó em đã già rồi, không còn trẻ trung, xinh đẹp nữa, em còn muốn gặp anh không?

Thậm chí em còn nghĩ, có phải tên của mình không tốt hay không. Tìm tìm kiếm kiếm, tìm mãi vẫn không thấy một người, tìm mãi người đó cũng không quay lại.

Xin lỗi nhé, em lại giống một oán phụ bắt đầu kể lể rồi.

Thật ra vì công việc rất bận, cho nên em cũng không phải dành hết thời gian mà nhớ đến anh. Có lẽ anh cũng giống vậy, luôn bận làm chuyện của mình. Em hiểu, ai cũng mang theo quá khứ và trách nhiệm của mình tiến về phía trước. Có những việc chỉ có thể một mình gánh vác giải quyết, cho dù có người yêu thương mình hơn cũng chưa chắc đã chia sẻ được với nhau.

Anh cứ làm việc của mình nhé.

Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi. Dù bị trễ đến nửa đêm, nhưng cũng đủ để em viết lá thư này cho anh ở Vân Nam.

Ghế bên cạnh không có người, nếu em nhắm mắt lại, có thể vờ như anh đang ở bên cạnh nhỉ.

Ngủ ngon nhé, anh Ba.

Dù anh không nói thời gian và địa điểm gặp lại, nhưng em sẽ luôn chờ anh như thế.

Tầm Bảo.

5/4/2018