Kiều Thi Dao kích động nói: “Mẹ, áo khoác của mẹ màu xanh... anh, anh mặc quần bò màu đen, giày thể thao của New Balance...”
Lúc đó, cô bé chỉ ra cách ăn mặc của từng người một trong nhà.
Mấy người nhà học Kiều trố mắt ngạc nhiên, mãi mới định thần lại, vẫn cảm thấy thật khó tin.
Kiều Thư Kỳ giơ hai ngón tay ra, hỏi: “Đây là mấy ngón?”
“Hai ngón!”
Kiều Học Thương xòe bàn tay ra trước mặt Kiều Thi Dao: “Còn đây?”
“Năm!”
Kiều Thi Dao nhảy từ trên giường xuống, chạy qua chạy lại. “Con thực sự nhìn thấy rồi”.
Lúc này mọi người mới tin, đôi mắt của Kiều Thi Dao đã chữa khỏi rồi.
Kiều Học Thương vẻ mặt kinh ngạc, tự mình lẩm bẩm: “Không thể nào, đồ vô tích sự đó sao có thể có khả năng này chứ”.
Kiều Thư Kỳ chau mày, bỗng nhiên vỗ vào đầu: “Nghe nói bệnh viện của bọn họ mấy hôm trước có mời chuyên gia ở trong tỉnh đến để tư vấn, có phải nghe được phương pháp chữa bệnh cho em gái từ chuyên gia đó không?”
Kiều Học Thương cũng nghĩ vậy: “Nhất định là như vậy, nếu không một điều dưỡng như nó, sao có thể trị khỏi đôi mắt cho Nhóc Con chứ”.
Lý Nguyệt Mai tức giận nói: “Nếu chuyên gia đó có khả năng trị khỏi cho Nhóc Con, sao hắn không nói sớm?”
Kiều Thư Kỳ mỉa mai nói: “Nếu hắn nói ra, khẳng định chúng ta sẽ đưa Nhóc Con đi tìm chuyên gia đó, sao hắn còn chiếm được cái fame to này?”
“Vì hư vinh mà không để tâm đến an toàn của Nhóc Con nữa sao?”, Lý Nguyệt Mai phẫn nộ nói: “Nếu như nó chữa lợn lành thành lợn què thì phải làm sao?”
Kiều Thư Kỳ giễu cợt nói: “Hắn ích kỉ như thế, sao có thể suy nghĩ mấy thứ này chứ”.
Kiều Thư Kỳ lạnh giọng nói: “Tốt nhất hắn vĩnh viễn đừng quay lại đây, nếu không xem ông đây trừng trị hắn như thế nào”.
“Đủ rồi!”
Kiều Thi Thi từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên hét lên một tiếng.
Ba người lập tức im lặng, vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn Kiều Thi Thi.
Kiều Thi Thi không nói gì, lặng lẽ đi ra ngoài, tiến vào thang máy, trong đầu đều là biểu cảm thất thần lúc Sở Thiên Hoài rời khỏi.
Lúc đó, trong lòng của cô tràn đầy áy náy và tự trách,
Đồng thời còn có một chút kì lạ, Sở Thiên Hoài đột nhiên sao lại có y thuật thần kì như vậy.
Kiều Thi Thi không ngu ngốc như bố mẹ và em trai, loại bệnh giảm thị lực bẩm sinh này thì sao có thể nghe chuyên gia tư vấn là có thể trị khỏi chứ.
Màn đêm dần dần buông xuống, Sở Thiên Hoài xách túi, đi dạo trên đường lớn, không biết từ bao giờ đã đứng trước cổng của trại trẻ mồ côi nằm sâu trong hẻm.
Nơi đây, là nơi anh lớn lên.
Sở Thiên Hoài không đi vào, mà châm một điếu thuốc ngồi ở trước cổng, thong thả hít vào nhả nha.
Lúc này, một tia sáng chói mắt chiếu đến.
Hai mắt Sở Thiên Hoài nhắm lại, đưa tay che mắt lại.
Một chiếc Ford Mondeo đỗ lại ở bên cạnh, xe tắt máy, một đôi nam nữ bước ra từ trong xe.