Anh Rể Em Vợ - Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia

Chương 1: 1




Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Triệu Nhạc Duẫn là người thứ hai nhà bọn họ thi đậu đại học.

Thứ nhất là chị cậu, hai người thi đậu không phải đại học bình thường, mà là đại học nổi tiếng nhất nước.
Cha mẹ Triệu gia vì một đôi trai gái nhà mình đều có tiền đồ như thế, cao hứng cũng được thân thích, hàng xóm láng giềng hâm mộ ghen tị.

Vì chúc mừng Triệu Nhạc Duẫn thi đại học thuận lợi, bọn họ gọi con gái và con rể ở thủ đô về nhà.

Thứ nhất là chúc mừng, thứ hai là bọn họ hy vọng Triệu Nhạc Duẫn có thể mau chóng tới thủ đô sinh hoạt một đoạn thời gian, làm quen hoàn cảnh, nơi ở là nhà con gái lớn, đều là người thân, có thể chăm sóc lẫn nhau.
“Con đương nhiên là nghe Tiểu Huyên.”
Nhậm Quân Hạo quay đầu nhìn vợ hắn, cười đến vẻ mặt sủng nịch.
Triệu Nhạc Duẫn không tự giác siết chặt ly trong tay sau đó thả lỏng, có điểm may mắn, ngẩng đầu nhìn anh rể và chị gái ân ái như thế, lại chua xót.
“Ta liền biết hai con sẽ đáp ứng, Tiểu Duẫn từ nhỏ chưa rời đi chúng ta, làm nó một người đi ra ngoài ta không yên tâm, có hai con chăm sóc ta cũng không cần quá lo lắng.”
Mẹ Triệu nói làm cho bọn họ chiếu cố Triệu Nhạc Duẫn.

Cậu có điểm ngượng ngùng, nhanh chóng đánh gãy mẹ nói, dời đi đề tài.
Hai vợ chồng chị cậu đều là người có công việc, bởi vậy không thể rời đi lâu lắm, ngày thứ ba Triệu Nhạc Duẫn mang theo hành lý đi theo bọn họ cùng nhau về thủ đô.
Bọn họ là về, Triệu Nhạc Duẫn là tới, sắp đến thời khắc ly biệt, hai lão đều luyến tiếc.

Má Triệu đỏ hốc mắt, dặn dò cậu phải hảo hảo chiếu cố chính mình.

Ba Triệu ngày thường nói không nhiều lắm, hiện tại giống như bù lại.
Nhậm Quân Hạo ở một bên thực kiên nhẫn chờ, nhưng Triệu Nhạc Huyên cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, tiến lên đi đoạt em trai từ trong tay cha mẹ.
“Được rồi, lại không đi sẽ trễ máy bay, đến lúc đó lên không được còn phải mua vé một lần nữa.”
Cha mẹ Triệu đau lòng tiền, nghe vậy lập tức thả Triệu Nhạc Duẫn, lưu luyến không rời nhìn theo bọn họ rời đi.
Bọn họ gọi xe, Triệu Nhạc Duẫn kéo hai vali lớn, Nhậm Quân Hạo thấy tiến lên giúp cậu cùng nhau đặt vào, tay hai người lơ đãng chạm nhau.


Chỗ da thịt nho nhỏ chạm nhau, làm Triệu Nhạc Duẫn thoáng chốc đỏ mặt, mu bàn tay cậu bị lòng bàn tay Nhậm Quân Hạo bao bọc, hẳn là không cẩn thận.

Vì giây tiếp theo nam nhân liền dịch vị trí, sắc mặt như thường cất hành lý vào.
Triệu Nhạc Duẫn muốn che lại mu bàn tay, nơi đó tê tê dại dại, lại cảm thấy quá cố tình, có một loại cảm giác cậu không rõ, tim sắp nhảy ra ngoài, cúi đầu không dám nhìn những người khác.
“Không thoải mái sao? Sao mặt hồng như vậy?”
Nhậm Quân Hạo thấy thế trên mặt cũng lộ ra kinh ngạc, nâng tay muốn chạm trán cậu.

Triệu Nhạc Duẫn vèo một chút lui vài bước, bộ dáng hoảng loạn rất giống gặp quỷ.
“Làm cái gì sợ hãi như thế? Cũng sẽ không ăn em.”
Nhậm Quân Hạo cũng không rối rắm việc này, chỉ là nói với cậu thân thể không thoải mái phải nói ra tới xem bác sĩ, không cần cố chống, Triệu Nhạc Duẫn nghe xong liên tục gật đầu.
Cậu không nghe Nhậm Quân Hạo nói và tai, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh hắn thân mật với cậu.

Triệu Nhạc Huyên đi tới tay chân nhanh nhẹn nhét cậu vào trong xe.

Cậu thấy chị mình, nhất thời bị xối một chậu nước đá, từ đầu lạnh tới chân, trong cơ thể mới vừa có ngọn lửa nhỏ xao động dập tắt sạch sẽ.
Cậu lại cảm thấy hổ thẹn, thế nhưng đối anh rể có ý nghĩ như vậy, thật là không nên.

Cậu nghĩ cùng nam nhân bọn họ ở cùng một chỗ, sẽ là một loại dày vò, thấy được cầu không được, trước nay đều là thống khổ nhất.
Triệu Nhạc Duẫn rũ mắt, tình cảm Triệu Nhạc Huyên và cậu rất tốt, dọc theo đường đi đều tìm lời nói.

Cậu chỉ phải cường đánh lên tinh thần đáp lại, nói nói cậu cũng chờ mong sinh hoạt sau này.
Sau khi Triệu Nhạc Huyên tốt nghiệp vẫn luôn ở thủ đô, tìm công việc kết hôn.

Lão công Nhậm Quân Hạo là người thủ đô, tuổi trẻ tuấn mỹ lại có tiền đồ.

Lúc trước kết hôn mười tám dặm ở nông thôn đều hâm mộ chết Triệu gia.


Triệu Nhạc Duẫn cũng hâm mộ chị cậu, tình cảm cậu đối Nhậm Quân Hạo tới vừa nhanh vừa vội, dưới đáy lòng nảy sinh điên cuồng.

Bọn họ lúc trước trở về thường xuyên, gần đây nửa năm ít trở lại, cậu cao hứng cho rằng tình cảm với Nhậm Quân Hạo phai nhạt.
Hiện tại mới biết được là si tâm vọng tưởng, tựa như bị áp lực quá sau điên cuồng bắn ngược, cậu mờ mịt vô thố, lại vô pháp áp chế.
Trở lại nhà chị đã là buổi tối, theo Triệu Nhạc Huyên nói, phòng ở là Nhậm Quân Hạo trước khi kết hôn mua.

Một biệt thự xa hoa đơn lập, hoàn cảnh đặc biệt tốt.

Lúc trước cậu cùng cha mẹ đã tới, vẫn là phòng ở lần trước, bọn họ sớm ngủ.

Hôm sau Triệu Nhạc Huyên liền biến mất, nói là đi công tác, vội vàng chạy lấy người.
“Sao đi nhanh như thế.” Triệu Nhạc Duẫn nói thầm.
“Nàng luôn như vậy, coi công tác như mạng, thường xuyên đi công tác, một đoạn thời gian kế tiếp có em sẽ không thấy nàng.”
Nhậm Quân Hạo từ trong phòng bếp mang ra bữa sáng, vừa rồi Triệu Nhạc Huyên chưa ăn dáng đã chạy lấy người.
“Anh rể thích chị như vậy đi? Em nghe nói hai người quen biết qua công việc, có phải anh rể đặc biệt thưởng thức người có năng lực như thế hay không?”
“Đúng vậy.”
Nhậm Quân Hạo như nhớ tới cái gì, cười cười, “Chị em đặc biệt không giống vậy.”
Nụ cười đâm vào trong mắt, làm Triệu Nhạc Duẫn dời mắt, không muốn nhìn, lại luyến tiếc không nhìn không người mình thích.

Cậu cũng muốn làm một người sau này sẽ được Nhậm Quân Hạo thích, chỉ đơn thuần thưởng thức cũng được.
“Anh rể còn sẽ nấu cơm sao?”
“Sẽ, không thể luôn là chị em nấu cơm đi, anh sẽ làm nhiều.”
Loại tú ân ái vô hình này làm Triệu Nhạc Duẫn miễn cưỡng cười cười:
“Em cũng sẽ, tối nay em nấu cơm cho anh rể đi.”
“Được.”

Nhậm Quân Hạo cố ý không tranh thủ thời gian bồi cậu đi làm quen thành phố xa lạ, đặc biệt là gần trường học, còn có gần nhà hắn.

Lúc trước Triệu Nhạc Duẫn và cha mẹ tới đã ở chỗ này đi qua, bởi vậy lúc Nhậm Quân Hạo muốn dẫn cậu đi chơi cậu cự tuyệt, hai người trực tiếp đi siêu thị mua đồ ăn, trước khi trời tối về đến nhà.
Triệu Nhạc Duẫn cùng Triệu Nhạc Huyên từ nhỏ đã học nấu cơm, trù nghệ của cậu so Triệu Nhạc Huyên và Nhậm Quân Hạo đều tốt hơn.

Làm ra sắc hương vị đều đầy đủ, chỉ chốc lát trong phòng bếp liền truyền tới mùi hương, vài món thức ăn bày trên bàn, làm người xem lay động.
Triệu Nhạc Duẫn dùng ra mười phần công lực, có chút đắn đo Nhậm Quân Hạo sẽ thích hay không.

Hiện tại cậu không năng lực gì, cũng cũng chỉ có thể làm việc nhỏ lấy lòng hắn.
“Ăn ngon thật.”
Nhậm Quân Hạo gắp đũa bỏ vào miệng, tự đáy lòng tán thưởng, hắn buông đũa, xoay người từ ngăn tủ lấy ra một chai rượu.
“Uống chút rượu đi, lúc trước ba mẹ chúc mừng em thi vào đại học, hiện tại anh cố ý chúc mừng em bước vào cuộc sống đại học.”
Triệu Nhạc Duẫn sẽ không uống rượu, uống bia đều sẽ say, cậu do dự, “Tỷ phu, em sẽ không uống rượu.”
“Không quan hệ, chỉ uống một chút mà thôi.”
Nhậm Quân Hạo nói xong đổ cho cậu hơn nửa ly.
Cậu không muốn phá hư không khí, chỉ uống một chút hẳn là sẽ không say.

Cậu không nếm thử uống say, nghĩ thầm rượu phẩm của mình hẳn là cũng không kém, tiếp nhận nhấp một miệng nhỏ.
Ly rượu rót đầy hai đợt, đều bị cậu bất tri bất giác uống hết.
“Ô anh rể, em không thể uống nữa.”
Triệu Nhạc Duẫn ăn no liền buông đũa, đôi mắt ướt dầm dề như xin tha nhìn Nhậm Quân Hạo.

Cậu đã say, điểm chết người chính là thân thể cậu rất nóng, nhiệt độ từ bụng một đường lan đến khắp nơi, làm cậu miệng khô lưỡi khô, đầu choáng váng.
“Mặt em thật hồng.”
Nhậm Quân Hạo buông đũa, ngồi vào bên cạnh cậu, một bàn tay ôm vai cậu.

Một tay khác dùng lòng bàn tay dán trán cậu, trầm thấp lẩm bẩm nói, “Thật nóng.”
“Ô…”
Triệu Nhạc Duẫn nức nở một tiếng, nhịn không được dựa vào trên người hắn.

Cậu ngửi nhàn nhạt nước hoa vị thuốc lá trên người Nhậm Quân Hạo, sóng nhiệt cuồn cuộn, ý niệm muốn cùng người này da thịt tương dán nháy mắt cuốn chìm cậu.

“Tỷ phu, em… em thật là khó chịu!”
“Nơi nào khó chịu?”
Tàn thân đều khó chịu, bức thiết muốn được phóng thích, nhưng chưa trải qua loại sự tình này nghe được Nhậm Quân Hạo hỏi.

Vì tự hỏi đầu óc lại thanh tỉnh một chút, hiện tại cả người cậu đều oa ở trong ngực hắn, ý thức được điểm này, mặt cậu càng đỏ một chút, thân thể cũng nhẹ nhàng có chút phát run.
Tỷ phu không đẩy cậu ra, trong lòng cậu ngọt ngào, cũng có chút đau thương.

Cậu cảm giác được hạ thân trừ bỏ côn ŧᏂịŧ, nơi đó bắt đầu nóng lên nóng lên, giống như còn chảy ra chất lỏng, qυầи ɭóŧ đều ướt.
Triệu Nhạc Duẫn vừa xấu hổ lại vừa tức giận, tức thân thể mình quái dị thế nhưng dưới tình huống này động tình.
“Em, em không có việc gì, tỷ phu không cần phải lo lắng.”
Triệu Nhạc Duẫn nói lại không nỡ rời đi nam nhân ôm ấp.

Cậu biết mình hẳn là chủ động bứt ra nhanh thu thập chén đũa về phòng mới đúng.

Nhưng ôm ấp kia thật thoải mái, đợi đến càng lâu cậu muốn càng nhiều.
“Không có việc gì, nơi đó khó chịu nói cho anh rể, anh giúp em.”
Nhậm Quân Hạo nói, tay ôm eo cậu, cong lưng một tay khác xuyên qua chân ôm người lên.
“Em không thoải mái, anh ôm em về phòng.”
Tay Triệu Nhạc Duẫn vội vàng vòng lấy cổ hắn, chôn mặt trên vai Nhậm Quân Hạo, tham lam hút vào hơi thở nam nhân., tìиɧ ɖu͙© hung mãnh quay cuồng, khóe mắt cậy nóng lên.

Lúc nam nhân đặt cậu lên giường, thế nhưng tay câu lấy cổ hắn không muốn buông.
“Tỷ phu.”
Cậu nghe giọng mình như làm nũng, thân thể cứng đờ, cuối cùng vẫn là buông nam nhân ta.
Nhậm Quân Hạo lại không lập tức rời đi, mà là duỗi tay đặt ở kê kê Triệu Nhạc Duẫn nhìn ra được rõ ràng cương cứng, cách quần xoa nhẹ một chút.
“Là nơi này khó chịu sao?”
Triệu Nhạc Duẫn kịch liệt run rẩy một chút.
“Hay nơi này?”
Tay nam nhân tiếp tục đi xuống.
Chờ nơi nước sốt róc rách bị ngón tay hắn gây áp lực, cả người Triệu Nhạc Duẫn đều run rẩy lên, thấp khóc rêи ɾỉ ra tiếng:
“Ân a không…..”.