Thời điểm Sơ Niệm tỉnh lại nhìn di động, đã 3h sáng, rõ ràng buồn ngủ muốn chết, nhưng từ trước đến nay t đồng hồ sinh học của cô vẫn luôn chuẩn nên đúng giờ này liền tỉnh.
Bọc trong chăn trở mình, nhìn lên trần nhà ngắm nghía chùm đèn pha lê, theo thói quen mà sờ soạng gối nằm bên cạnh- nơi đó trống không, lạnh lẽo. Có chút ảo não Sơ Niệm xốc chăn lên đi xuống giường đi đến vali hành lí..
Thuận thế ngồi ở bên cạnh vali, rút ra một điếu thuốc, bật lửa " tách tách" vang lên thanh âm, sau đó rất nhanh bị làn khói trắng mờ nhạt làm chi ma mị, nhìn bộ dáng Sơ Niệm lúc này thành thục, tiêu sái, quyến rũ đến mê hồn.
Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua màn lụa chiếu vào trên người Sơ Niệm.. Một thân thể trắng nõn non mềm, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ cùng đôi chân dài trắng nõn không chút tì vết. Ban đêm như vậy, vô hình chung càng pha thêm hương vị sắc tình.
Đầu ngón tay tinh kẹp lấy điếu thuốc, đốm lửa hồng trong phòng tối càng thêm ủy mị, sương khói lượn lờ bên trong, ánh mắt Sơ Niệm có chút mê ly. Không biết có phải hay không tưởng sự tình có chút xuất thần. Ho nhẹ vài tiếng, thời điểm xốc lên chăn bò lên giường, đột nhiên nhớ tới cái gọi là "Trò đùa dai" lúc trước, nhấp miệng cười cười, cũng không biết người nọ có thể hay không qua đi, nếu là không đi có phải thật lãng phí một phen tâm ý của cô không?!
Loading... Sơ Niệm lần này trở về vừa vặn trùng với kỳ nghỉ hè, cũng không còn lý do viện cớ để có thể sớm rời đi.
Sinh hoạt mỗi ngày so với cái cá mặn không có gì khác biệt, không phải tháp tùng mẹ cô đi dạo phố mua quần áo chính là bồi mẹ kết bạn uống trà, đương nhiên, thường thường còn muốn đảm đương nhiệm vụ làm phông nền cho chị gái Sơ Uyển, nghe chị gái trong hoàn cảnh thích hợp mà khoe khoang về chồng sắp cưới .
Nghe Sơ Uyển mỗi lần đề cập người đàn ông kia trong lòng Sơ Niệm đều cảm thấy buồn cười, từ sau tiệc đính hôn ngày, chính mình chưa từng nhìn thấy Lục Trạch, cho nên cô thật đúng là không biết Sơ Uyển nói mấy lời đại loại như " chồng sắp cưới thường xuyên về nhà " là đang nói người nào?!
Sơ Uyển cảm tình sinh hoạt như thế nào đối với Sơ Niệm mà nói cơ bản là lười quan tâm. Tình cảm chị em bọn họ không tốt đến mức tâm sự cho nhau nghe chuyện riêng tư của mình. Người ngoài như kẻ mù xem hoa, thường xuyên nói chị em nhà họ Sơ rất tình thâm, haizs...bất quá chỉ là hoa giả mà thôi.
Thời tiết tháng sáu thường xuyên thay đổi bất thường, ngày hôm qua mặt trời còn lên cao, hôm nay lại cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm. Gặp phải loại này thời tiết, Sơ Niệm chỉ muốn ở nhà nhìn xem tivi, ngủ một chút, bất quá chị gái cô hiển nhiên không muốn cho cô an nhàn như ý muốn.
Thời điểm sắp dùng cơm Sơ Uyển đột nhiên gọi điện thoại đến, nói là giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, ngữ khí cứng rắn nghiễm nhiên như là ra lệnh. Sơ Niệm nhướng mày mà nghe Sơ Uyển nói xong liền cắt đứt điện thoại, không rõ Sơ Uyển học từ đâu bản tính áp đặt người khác
Tiếp tục ủ ở trong chăn không muốn rời giường, cư nhiên đối với cái gọi là "Mệnh lệnh" của chị gái, Sơ Niệm cũng là mắt điếc tai ngơ, kết quả không đến nửa khắc, mẹ cô đã khua chiên gõ trống mà chạy lên lầu, giục cô chạy nhanh thay quần áo để ra ngoài, rốt cuộc chị gái cô chính là người bận rộn, nên cũng không cho phép người xung quanh trễ nải.
Sơ Niệm một bên thay quần áo một bên lạnh lùng mà cười, nhiều năm như vậy chị gái cô còn chưa chơi đủ, chuyện gì đều tìm mẹ cha thay mình ra mặt.
Không vội không vàng mà chạy tới địa chỉ Sơ Uyển nói, đến gần đã thấy rõ một bàn người, Sơ Niệm bước chân hơi hơi chần chừ, nhướng mày, nguyên lai " hắn"cũng có mặt.
Ở trước mặt người ngoài, Sơ Uyển từ trước đến nay luôn thể hiện cái gọi là " chị em tốt", thấy Sơ Niệm tới tất nhiên không bỏ qua chào hỏi đầy tình cảm, xong đâu đấy khi Sơ Niệm ngồi yên vị mới đưa thực đơn cho em gái chọn món.
Thời điểm Sơ Niệm xem thực đơn, nam nhân ngồi đối diện từ đầu tới cuối chưa hề biểu lộ cảm xúc gì bỗng nhiên lên tiếng :
"Sơ Uyển, son môi này là của em sao?"
Sơ Uyển bởi vì Liên hỏi chuyện mà dừng động tác trên tay, đối diện người nọ lại tiếp tục bổ sung câu:
"Tìm được trên xe anh."
Sơ Uyển hơi có sửng sốt, không rõ nguyên do mà nhìn về phía Lục Trạch, không rõ ràng lắm hắn vì điều gì lại hỏi như vậy, cô hiếm khi có cơ hội fùng hắn đơn độc ở chung, càng đừng nói cùng hắn ngồi chung xe. Mặc dù bữa cơm hôm nay bất quá Lục Trạch chi làm theo " quy định " mỗi tuần một lần. Đối với Lục Trạch mà nói đây cũng được xem là một phần " công việc ",hắn giống như không muốn cùng vị hôn thê "Hai người một thế giới". Vì muốn tránh việc phải đối mặt nhau trong không khí tẻ nhạt với Lục Trạch nên Sơ Uyển lấy cớ gọi thêm Sơ Niệm.
Nắm thật chặt muỗng trong tay, Sơ Uyển cuối cùng cũng ôn nhu cười, trong thanh âm có một chút hương vị làm nũng:
"Thì ra là lạc trên xe anh, hại em tìm mấy ngày"
Tiếp nhận son môi từ trong tay Lục Trạch, Sơ Uyển tuy rằng trên mặt mang theo tươi cười, nhưng hàm răng lại cắn chặt...