Anh Rể

Chương 54: Nửa Đêm Tìm Đến



Sơ Uyển hôm nay dậy thì đã muộn, jhi xuống lầu thì tất cả mọi người đều đã có mặt, mà cô lại lần nữa nhìn thấy vợ chồng Lục Vũ, nói thật, nhiều ít cũng có chút xấu hổ. Cô không rõ ràng lắm có phải hay không Lục Trạch muốn tránh mình, cho nên tối hôm qua mới có thể cùng Lục Vũ đổi phòng, tóm lại, cô tối hôm qua kia một phen "Tỉ mỉ trang điểm" không những không có đất dụng võ, còn làm vợ Lục Trạch cho rằng ... Sơ Uyển cô là muốn cố câu dẫn Lục Vũ.

Trêи mặt Sơ Uyển cười một mảnh tự nhiên, trong lòng lại là các loại phun trào, giống Lục Vũ xem như không có việc gì. Nói đi phải nói lại nhìn bộ dáng Lục Vũ dù cũng họ Lục nhưng xét về khí chất lẫn tài năng có điểm nào sánh được với Lục Trạch?! Nên dù có ở hoàn cảnh nào thì Sơ Uyển cô cũng không đời nào có ý câu dẫn hắn?! Cô là ai, mắt nhìn của của cô chưa bao giờ kém!!

Tuy là như thế, hôm nay cô vẫn là không phải không có ngoài ý muốn bị "Vắng vẻ", nếu là trước kia có Lục Vũ khuấy động không khí, nói không chừng sẽ cùng với cô hào hảo qua lại, nhưng trải qua sự cố tối qua hiện tại cái gì cũng không dám.

Không thể trêu vào không thể trêu vào a, vạn nhất Sơ Uyển nhân buổi tối lại lại đến gõ cửa phòng hắn thì làm sao, liền tối hôm qua một màn kia, hắn dốc hết sức lực giải thích với Nhậm Huyên mới yên chuyện.

Mắt liếc nhìn hai người ngồi trong một góc, mặc dù một chút tiếp xúc thân thể đều không có, nhưng từ khi biết mối quan hệ sau lưng này Lục Vũ lại không thể nhìn thẳng vào bọn họ, cảm giác chung hai người này như đơn bạc ngồi ở cùng nhau nhưng thập phần đúng chuẩn tình ý.

Dù sao Lục Trạch cũng không ngồi bên này, lá gan Lục Vũ liền lớn, đề tài trò chuyện xả tới trêи người Lục Trạch.

Nam nhân nói chuyện phiếm, đơn giản cũng chỉ có hai nữ nhân cùng xe, hiện tại loại tình huống này, tự nhiên không thể nói nữ nhân, Lục Vũ liền nước bọt bay tứ tung mà nói Lục Trạch một thời điên cuồng với siêu xe, vài tháng lại mua thêm một chiếc, thậm chí còn dành mấy tháng để có được chiếc xe thể thao phiên tòa giới hạn. Cho nên gara Lục gí có thể nhìn thấy một dàn siêu xe thể thao hạng sang sở hữu biển số tức quý XXX, XXX.

Sơ Uyển không chút để ý mà nghe, lại nhân khi Lục Vũ nói đến những cái đó bảng số xe, tâm tư nhịn không được rùng mình, trong trí nhớ nàng tựa hồ đối như vậy biển số xe có chút ấn tượng, giống như đã từng thấy qua ở đâu?!

****

Lục Trạch buổi tối, vẫn chưa gõ cửa, bởi vì cửa phòng vốn là hờ khép, như là cố ý cho hắn nhìn, nhịn không được nhấp miệng cười cười, nha đầu này cuối cùng là học ngoan.

Đẩy cửa đi vào, chỉ có đèn đầu giường trêи tường được mở, trong phòng có chút tối tăm, mà tiểu hồ ly kia lúc này liền nghiêng nghiêng dựa vào cạnh cửa, trêи người ăn mặc áo rách quần manh gợi cảm, địa phương nên che một chút cũng chưa che khuất, bộ dáng nửa che nửa không ngược lại khiến cả người Sơ Niệm thoạt nhìn dụ hoặc.

Còn có ngón tay mảnh khảnh còn kẹp một cái chưa áo mưa Durex chưa mở, tầm mắt Lục Trạch dừng một chút, sau đó bất động thanh sắc nuốt nuốt nước bọt. Trở tay đóng cửa, lại rơi xuống khóa, hắn cảm thấy đêm nay... kia hộp áo mưa kia sợ là không đủ hắn dùng.

Đi qua một tay đem Sơ Niệm kéo vào trong lòng ngực, không khỏi phân trần mà liền hôn lên môi anh đào, nụ hôn này triền miên mà lại lừa tình, hai người như là lữ hành cùng đường bí lối sa mạc, thiếu nước đến cực điểm, giống muốn hạn chết, liều chết ôm nhau liều mạng mà hấp thu.

Thật lâu sau mới tách ra, hai người đều có chút hơi suyễn, hắn cường ngạnh khiến nước bọt Sơ Niệm căn bản không kịp nuốt, trực tiếp dọc theo khóe miệng chảy xuống dưới, xứng kmột bộ dáng ý loạn tình mê của cô, thật là muốn bao nhiêu sắc tình có bấy nhiêu sắc tình.

Hôn xong hai người mới có cơ hội nhìn đến đối phương, bốn mắt nhìn nhau trong một khắc, phảng phất có cái gì bốc hỏa, thiêu đốt làm Sơ Niệm nhịn không được mặt đỏ tai hồng, cắn cắn môi, áp xuống ý cười trêи khóe miệng, lại thấy trong mắt đối phương ý cười phảng phất cũng muốn tràn ra.

Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy giờ này khắc này bị Lục Trạch nhìn như vậy, có chút làm cô kiêu hãnh, tâm khó chịu cũng có chút hoảng hốt, tim đập loạn nhịp, phảng phất như Sơ Niệm đã không còn là chính mình.