Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 1: Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết





Chát!

"Cái tát này tôi đánh thay Tiểu Vân, đánh thay đứa con chưa kịp thành hình của chúng tôi đã bị cô hại chết!"

An Ninh bị đánh lảo đảo lùi ra sau vài bước, trên làn da trắng nõn in một dấu tay đỏ chói mắt, má trái bỏng rát, cô quật cường nhìn người đàn ông trước mắt. Người đàn ông này cô yêu suốt ba năm, cùng cô kết hôn 2 năm. Hai năm qua, mặc dù cô là vợ anh nhưng anh chưa bao giờ coi cô như một người vợ, anh chưa bao giờ yêu thương cô, cuộc hôn nhân của họ chỉ là một cuộc liên hôn không tình yêu. Cô biết, bản thân cô là người có lỗi, trước đó vào ngày sinh nhật Diệp Vân, bọn họ cùng nhau đi bar uống rượu hát hò, cô say bất tỉnh nhân sự, rồi mất đi lần đầu tiên vào tay một người đàn ông xa lạ. Khi cô tỉnh lại người đó đã không thấy nữa, bên cạnh chỉ còn lại chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ đó không lâu sau cô đã đánh mất. Nhưng cô không biết rằng không lâu sau anh và Diệp Vân đã lén lút bên nhau. Người anh yêu lại là bạn thân của cô Diệp Vân, rõ ràng Diệp Vân mới là người chen chân vào cuộc hôn nhân của cô nhưng trong mắt anh cô lại là người chen chân vào tình yêu của họ. Họ kết hôn 2 năm, còn anh với Diệp Vân mới bên nhau hơn 1 năm mà thôi. Cô và Diệp Vân là khuê mật hơn 10 năm, nhưng có lẽ bây giờ không phải nữa.

"Em không có... em chỉ muốn cứu cô ấy." An Ninh lắc đầu liên tục, hốc mắt đã đỏ lên.


"Cứu? Cô đẩy cô ấy vào mũi xe đang chạy, khiến cô ấy sẩy thai, còn bị thương nặng như vậy là để cứu cô ấy? An Ninh cô đang đùa tôi phải không?" Anh gằn từng chữ, liên lục bước lên.

An Ninh nhìn anh như vậy thì theo bản năng lùi lại phía sau, anh tiến một bước cô lùi một bước.

"Tôi không có.."

"Cô không có? Chính mắt tôi thấy cô đẩy cô ấy cô còn nói cô không có?"

"Chung Giai Hạo, anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây? Đó chỉ là trùng hợp, lúc đó còn có một chiếc xe khác trước đó muốn đâm trúng cô ấy. Tôi chỉ không muốn cô ấy bị xe đụng ai ngờ chiếc xe phía sau đột nhiên tăng ga chứ?" Nước mắt cô đã trào ra khỏi khóe mắt, tình huống lúc đó rất khó để giải thích.

Trùng hợp đến mức đáng sợ.

Cô phải làm sao để rửa sạch nỗi oan này đây?

Lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau, cô đã không còn đường lui nữa rồi!


Anh tiến lên phía trước, dùng tay bóp lấy cái cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô. Anh rít lên:"An Ninh tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"

An Ninh bị cánh tay anh siết lấy cổ, cô cảm thấy chỉ cần anh mạnh tay một chút nữa cổ cô sẽ bị bẻ gãy ngay lập tức. Không khí vào phổi càng ngày càng ít, lúc cô sắp tắt thở anh buông mạnh tay ra rồi xoay người đi ra ngoài.

An Ninh lảo đạo khụy xuống ho lên sặc sụa, cố gắng hít từng ngụm không khí vào trong khoang phổi của mình. Nước mắt cô rơi không ngừng. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, đau nhói, anh nói muốn cô sống không bằng chết, muốn cô trả nợ cho đứa trẻ kia, rốt cuộc cô đã làm gì sai, hay ngay từ lúc yêu anh cô đã sai mất rồi?

Tối đó, anh trở về nhà rất khuya, trên người nồng nặc mùi rượu, có lẽ hôm nay anh đã uống rất nhiều. Lúc cô xuống lầu rót nước thì gặp anh ở lối rẽ cầu thang, thấy anh loạng choạng đi từng bước muốn giơ tay đỡ lấy anh. Nhưng cánh tay vừa chạm vào tay anh đã bị anh dùng sức hất ra:"Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào người tôi!"

Cô lảo đảo lùi vài bước, rồi mất thăng bằng ngã nhào ra sau.

"A..."

Bịch... Bịch...Rầm!

Cô trực tiếp ngã từ trên cầu thang xuống, thân thể nhỏ bé lăn mấy vòng rồi đập mạnh đầu vào cạnh tường. An Ninh chỉ thấy bụng mình đau quặn lên, có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ thân dưới. Quản gia và mấy người giúp việc nghe thấy tiếng động thì chạy ra nhưng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. An Ninh nằm dưới đất, máu chảy lênh láng từ trên trán và dưới chân cô, thím Lưu chỉ thấy cô thều thào hai từ "cứu tôi..." rồi ngất lịm.

"Thiếu phu nhân..." Thím Lưu vội vàng muốn ôm cô lên nhưng cánh tay chưa kịp chạm tới thì bị một tiếng quát lạnh thấu xương làm cho giật mình.


"Không được động vào cô ta!"

"Nhưng thiếu gia, thiếu phu nhân chảy rất nhiều máu..." Thím Lưu rất thương An Ninh, bà tuy là người làm nhưng cô đối xử với bà và mọi người rất thân thiện, bà cũng coi cô như con cháu trong nhà mà đối đãi.

"Mặc kệ cô ta, các người đi về nghỉ ngơi đi, từ giờ đến mai, cấm không được chạm vào cô ta." Anh nói xong trực tiếp đi về thư phòng đóng rầm cửa lại.

Ngay sau đó An Thị chính thức phá sản, ba cô vì quá shock mà tái phát bệnh tim, hiện đang nguy kịch.

An Ninh, cô nhất định phải trả giá!