Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 15: Em còn yêu hắn phải không





An Ninh sau khi ăn xong đã là hơn tám giờ tối, cô chắc hẳn là giờ này anh đã trở về rồi, cô không muốn chạm mặt với anh nên muốn trở về trễ hơn một chút. Phương Doanh Doanh có việc ở bệnh viện nên đã sớm trở về, cô ngồi lại trò chuyện với ba mẹ thêm một lát. Khi đồng hồ điểm chín giờ tối, cô xin phép ba mẹ trở về Tây Uyển, An Khải lái xe đưa cô về. Từ nhà cô về đến Tây Uyển mất khoảng ba mươi phút lái xe. An Khải nhìn thấy vẻ tiều tụy của An Ninh thì rất đau lòng, em gái anh vốn là cô gái nhỏ hồn nhiên vui tươi đầy sức sống nay hóa thành cô gái u buồn mang đầy tâm sự.

"Ninh Ninh, nếu Chung Giai Hạo đối xử tệ bạc với em thế vậy hãy về nhà đi, ly hôn với hắn về An gia em mãi là công chúa nhỏ trong tay anh và ba mẹ. Đừng tự làm khổ mình."

An Ninh nghe những lời này, mắt đã phiến hồng cô biết ba mẹ và anh trai luôn yêu thương che chở cho cô dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa. Nhưng Chung Giai Hạo cũng đã nói anh muốn cô ở lại Chung gia trả nợ, nếu cô bỏ đi chắc chắn An gia sẽ bị liên lụy. Đời này cô nợ ba mẹ cô nhiều rồi, cô không muốn họ vì cô mà chịu thêm khổ sở nữa. Chung Giai Hạo thế lực lớn thế nào cô biết, anh lạnh lùng tàn nhẫn tới mức nào cô cũng biết rất rõ.


An Ninh hít một hơi sâu cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:"Anh đừng lo cho em, cuộc hôn nhân này không phải nói hủy là có thể hủy. Trước mắt cứ như vậy rồi em sẽ tìm cơ hội giải thoát cho mình." Chung Giai Hạo không đồng ý ly hôn, cô nên giải thoát thế nào đây?

An Khải nhìn cô thở dài:"Em vẫn còn yêu hắn phải không?" Anh biết, đứa em gái ngốc nghếch này của anh yêu tên khốn đó sâu đậm quá rồi.

An Ninh cười khổ một tiếng không trả lời, yêu sao? Cô còn yêu anh không? Yêu! Cô yêu anh rất nhiều, tình yêu như ngấm vào máu thịt của cô, đâu phải nói hết yêu thì là hết yêu cho được. Những chuyện đã xảy ra cũng chỉ làm tình yêu của cô vơi đi mà thôi, cô hận bản thân mình không thể ngừng yêu anh. Cô ghét bản thân mình khi không thể hận anh, nhưng những chuyện đã qua cô cũng không thể đối mặt với anh được nữa, cũng không thể yêu anh thêm được nữa. Cô nên làm gì đây???

An Khải biết cô vẫn còn lưu luyến hắn, anh biết yêu sâu đậm một người nào có dễ buông tay, nhưng anh không thể cứ dương mắt nhìn em gái anh chịu khổ. Ngoại tình thì thôi đi, lại còn hại cháu của anh, hắn máu lạnh táng tận lương tâm như vậy cô yêu hắn liệu có đáng hay không?

Chiếc xe ngừng lại trước cửa Tây Uyển, An Ninh tháo dây an toàn chuẩn bị mở cửa xuống xe nhưng bị An Khải níu tay cô lại.

"Ninh Ninh, hứa với anh em nhất định phải sống thật tốt! Hứa với anh, nhất định phải tìm cơ hội giải thoát cho chính mình. Biết chưa?"

"Anh, em biết rồi. Em sẽ cố gắng." Cô nở một nụ cười trấn an anh, ánh mắt thoáng lên một tia mạnh mẽ rồi bước xuống xe vẫy tay chào anh trai mình:"Anh, đi đường cẩn thận."


An Khải cũng vẫy tay mỉm cười với cô, đứa em gái này của anh, anh muốn cô sống một đời vui vẻ. Thế lực của Chung Giai Hạo rất lớn, vì vậy anh nhất định sẽ nỗ lực.

...

Cô trở về Tây Uyển đã là hơn 9 giờ tối, phòng khách vẫn sáng đèn chắc hẳn anh đang ở nhà. Thím Lưu thấy cô về vội vàng chạy ra đưa dép đi trong phòng cho cô, ân cần hỏi han:"Thiếu phu nhân đã về, mau vào đây thím hầm canh gà cho con nè, lại đây uống một chút đi."

An Ninh cười:"Thím à thím không cần hầm canh cho con đâu, thím vất vả như vậy rồi lại còn tốn thời gian hầm canh cho con nữa, con khỏe rồi mà, thím xem."

"Thím hầm canh để con bồi bổ mà, con gầy như vậy rồi phải bồi bổ nhiều chứ." Vừa nói thím Lưu vừa kéo cô vào bếp, ấn cô ngồi xuống ghế rồi múc một bát canh gà bưng ra cho cô.

An Ninh nhìn bát canh nghi ngút khói không khỏi cảm động, thím Lưu luôn quan tâm cô như vậy, giá như ai đó cũng quan tâm đến cô một chút thì tốt biết mấy. Cô cầm thìa uống vài muỗm, canh gà rất ngon, thím Lưu đặc biệt biết rất rõ khẩu vị của cô nên nấu rất vừa miệng.

Uống canh xong, cô lên lầu trở về phòng muốn tắm rửa một cái rồi đi ngủ nhưng khi đi qua phòng ngủ chính bước chân cô như đông cứng lại. Cửa phòng ngủ khép hờ, từ chỗ cô đứng có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong. Cảnh tượng bên trong đó như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim cô không chút khoan nhượng. Trong căn phòng tân hôn của cô, anh đang ôm một cô gái khác thậm chí họ còn đang hôn nhau, hai cơ thể quấn quýt dán chặt vào nhau. An Ninh vẫn đứng đó, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào phía trong cánh cửa kia, nơi chồng cô và bạn thân cô đang ân ái trong căn phòng tân hôn của mình.


Qua khe hở, Diệp Vân nhìn thấy cô đang đứng bên ngoài thì cười khẩy, vươn hai tay vòng lên cổ Chung Giai Hạo mà ôm chặt lấy, cố tình dán sát vào người anh nói lời ám muội.

"Giai Hạo em yêu anh..."

"Ngoan, anh sẽ không để em phải chịu uất ức nữa... yêu em..."

...