Không ai biết, không ai nhìn thấy bộ mặt khác thường của sếp Thừa ngày hôm nay. Trong văn phòng của mình vì sếp tổng nào đó biểu cảm lúc thì cười toe toét, có khi còn cười phát ra tiếng, lúc thì ngồi ngẩn ngơ do suy nghĩ bay thẳng về nhà, lúc thì lại nhảy dựng lên cực kì hưng phấn. Đàn ông mà dù bề ngoài chín chắn, trưởng thành cớ nào thì sâu bên trong họ vẫn tồn tại hình bóng của một đứa bé.
Thừa Thiên Dật cảm thấy hôm nay đi làm ngày lại dài đến vậy chi bằng ở nhà cho xong. Vậy nên anh quyết định hôm nay cho bản thân về sớm hơn mọi khi. Sớm ở đây của sếp Thừa là quyết định tan làm vào lúc 4 giờ chiều, nhanh đi về với vợ thôi, vợ anh đang đợi ở nhà.
Khương Ninh mà biết giờ mình đã lên chức vợ người ta thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt nha, sếp Thừa của bọn họ lại tan làm sớm. Cả ngày vui vẻ, không có cười hẳn nhưng môi lại hơi nhếch lên, trở nên thật dễ tính, không còn mặt mày câu có như mọi khi. Chỉ biết ước nguyện ngày nào sếp cũng như thế cho bọn họ đỡ run. Chứ ngày ngày chạm mặt, chung đụng với một gương mặt than, lạnh lùng lại khó gần cũng khiến bọn họ sợ hãi rùng người.
Mọi tâm tư của bọn họ chỉ có thể phản kháng trong vô thức chứ biểu hiện ra ngoài thì chắc bị đuổi việc luôn, nhân viên ở đây được trả lương rất cao, rất khó khăn vượt qua nhiều lượt tuyển chọn mới ngồi được ở đây chẳng ai muốn chỉ vì cái miệng mà mất đi miếng ăn.
Giờ đây tâm tư của Thừa Thiên Dật đặt hết lên người nào đó đang ở nhà cũng chẳng buồn để tâm đến những nhân viên đang nghĩ ngợi lung tung kia.
Nhìn thấy sếp mình như vậy nhân viên trên dưới công ty cản thám đúng là kỉ nguyên mới có một lần.
Trên ghế sofa, hai người Khương Ninh vẫn ôm nhau ngồi nhưng mỗi người một suy nghĩ.
" Thừa Dật anh có biết...."
" Ninh Ninh em thử nghĩ xem..."
Cả hai đồng loạt lên tiếng.
" Em nói trước đi"
" À...Em đang định hỏi anh xem anh có qua lại Tạ gia không?"
" Tạ gia ở Thành phố A"
Khương Ninh gật gật đầu.
Nhìn cái gật đầu của cô thì Thừa Thiên Dật liền nảy lên một nghi vấn, chẳng lẽ người hạ thuốc cô là người nhà họ Tạ.
Để xác định suy nghĩ của mình anh hỏi cô: " Là người nhà họ Tạ hạ thuốc em và dụ em qua KIND ONE"
Khương Ninh gật đầu coi như thừa nhận đáp án anh nói ra đó.
" Anh quen biết tiểu thư nhà họ Tạ sao? Anh quen tiểu thư nào nhà họ Tạ ạ?"
Nhà họ Tạ có tận 3 cô tiểu thư, ai cũng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Khương Ninh thấy trong người xuất hiện một nỗi khó chịu, chỉ cần nghĩ đến việc anh có quen biết cái cô gì mà tạ tiểu thư đấy là cô lại thấy cả người nóng bừng bừng, rất muốn phát hỏa.
" Anh từng cứu Tả Tuyết Vân một mạng"
Thừa Thiên Dật vẫn chưa nhận ra ngọn lửa đang cháy ngày càng to bên cạnh mình vẫn thong thả trả lời cô.
" À...cả ngày nay em nghĩ mãi không hiểu sao lại bị hạ thuốc, hoá ra là vận hoa đào anh gieo sao? Buông em ra"
Khương Ninh vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm của anh. Do Thừa Dật cũng không chú ý nên Khương Ninh không mất bao nhiêu sức đã thoát được ra khỏi vòng tay của anh.
Thừa Thiên Dật cũng giật mình trước phản ứng của cô, giờ anh mới nhận ra có gì không đúng.
Anh vội vàng vồ lấy cổ tay cô kéo cô ngồi trở lại trên đùi mình khé hỏi trong sự mơ hồ: " Sao vậy" Giờ anh biết cô đang rất tức nhưng không hiểu bản thân đã làm gì khiến cô tức giận như vậy.
Khương Ninh chẳng buồn để ý đến anh, ai kêu người đàn ông của cô lại vừa đẹp trai vừa tốt bụng như vậy chứ, thế nên mới thu hút nhiều ong bướm vậy.
Con ong bướm này cũng quá gê gớm quá đi, nhìn thủ đoạn của cô ta thì biết cô ta không phải người dễ dàng từ bỏ, cô có linh cảm về một cuộc kháng chiến lâu dài.
Thừa Thiên Dật lung lay thế nào cô cũng không phản ứng, khi quay người cô đối diện với mình thì ánh mắt cô thẫn thờ, nhíu mày khó chịu. Trong lòng anh rơi bộp một cái thật nặng, anh vận động hết não bộ, tua lại những hình ảnh hay ngôn từ trước đó để xem mình đã sai ở đâu. Kết quả cuối cùng anh thật sự không biết mình đã sai ở đâu.