Vừa bước ra khỏi phòng họp, như được giải thoát Thẩm Minh đã vội thả lỏng, anh nơi lỏng cúc áo gần cổ cho dễ chịu. Dường như mỗi lần nổ ra một cuộc họp là anh lại phải nhức đầu, khó chịu một phen.
Thẩm Minh bước vào chiếc xe có tài xế riêng của mình. Anh thả lỏng cơ mặt, nhắm mắt lại tịnh tâm, hai tay khoanh lại, đầu ngã ra sau nghỉ ngơi.
“Ngài đi đâu ạ?”
“Về nhà chính”
Chiếc xe sang trọng từ từ lăng bánh, tài xế thấy anh khá mệt mỏi cũng biết ý mà lái chầm chậm trên đường.
Cuộc họp bắt đầu từ rất sớm mà mãi đến tối muộn mới kết thúc. Đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ, lúc này chỉ còn thấy ánh trăng, và ánh đèn đường mờ mịt, xung quanh chẳng còn một bóng người nào.
Tranh thủ lúc này, Thẩm Minh muốn chợp mắt một lúc cho tỉnh táo. Nhưng vẫn như mọi khi anh chẳng tài nào chìm vào giấc ngủ được.
Từ khi anh lên ngồi ở vị trí của chủ gia tộc, anh chưa ngày nào có một giấc ngủ trọn vẹn, anh rất khó chìm vào giấc ngủ. Cùng lắm anh chỉ có thể chợp mắt được một đến hai tiếng. Nhưng anh đã quá quen với nó, nên nó cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến hiệu suất công việc của anh. Dù vậy, điều này để lâu thì sớm muộn cũng sinh bệnh.
Trong chốc lát, xe đã tới nhà chính. Cũng đã muộn, chắc giờ này người làm trong nhà ai cũng đã đi nghỉ ngơi chỉ còn vài người làm gác cổng đêm.
Vừa vào chào đón anh là một màn đêm tĩnh mịt có chút ánh đèn lập lòe. Nhưng chờ đã, trong bóng tối, anh đã thấy thân hình quen thuộc đang nằm vật vã trên ghế sofa ở giữa nhà. Anh chẳng hiểu nổi sao cô lại nằm ngủ một cách ngon lành ở đây như vậy.
Vừa hay lúc này, trưởng hầu vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động liền xuống nhà kiểm tra. Trông thấy bà, Thẩm Minh liền hỏi.
“Sao cô ấy lại ngủ ở đây vậy?”
“Con bé chuẩn bị bữa tối cho cậu từ sớm nhưng chờ mãi mà cậu không về nên đã ngủ quên.”
Không hỏi thì thôi mà hỏi ra rồi mới biết, Kiều Ân đã đợi anh cả buổi tối, sợ làm phiền anh nên chẳng dám gọi nên chỉ ngồi im lặng đợi anh. Nhưng đợi mãi, đợi mãi cũng chẳng thấy anh về, cô không kìm lại được cơn buồn ngủ nên đã ngủ quên ở đây. Người làm thấy cô ngủ ngon quá nên cũng chẳng dám đánh thức cô, thế nên mới có chuyện này xảy ra.
“Tôi biết rồi, bà cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Sau khi trưởng hầu rời đi, anh mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên.
“Cô không có việc gì làm à? Cứ thích làm chuyện vô bổ” – Vừa bế anh vừa trách móc.
Vì căn phòng anh dặn tu sửa cho cô vẫn chưa hoàn thành nên anh đã bế cô về phòng của mình, cần thận đặt cô lên giường tránh làm cô tỉnh giấc, còn bản thân thì ngủ ở sofa.
Một tiếng sau,
Kiều Ân bị cơn đói làm cho tỉnh giấc. Cô từ từ ngồi dậy, xoa nhẹ cái bụng đang đánh trống của mình. Nhìn xung quanh một lát, cô phát hiện mình đang ở phòng của Thẩm Minh.
“Vừa nãy mình vẫn còn đang chờ Thẩm Minh về mà nhỉ? Sao giờ mình lại ở đây rồi?” – Kiều Ân thầm nghĩ.
Đang mãi chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân, cô bị cơn đói kéo về hiện thực. Nhưng chờ đã, cô chưa bao giờ cảm nhận được cơn đói huống chi là đói đến rã rời như hiện tại. Nghĩ đi, nghĩ lại thì chắc chắn là tác dụng phụ của thuốc gây ra rồi.
“Thôi kệ, gì cũng được, lấp đầy cái bụng đã nào”
Kiều Ân vừa xuống lầu để tìm đồ ăn thì đập vào mắt cô là hình ảnh Thẩm Minh đang nằm ngủ ở sofa. Anh chỉ mặc một chiếc quần dài, thân trên trần trụi không mặc áo để lộ ra thân hình săn chắc vạn người mê. Trời đã trở lạnh nhưng anh chỉ phủ một tấm chăn mỏng lên người.
Tuy chiếc sofa cũng không nhỏ nhưng trông có vẻ nó khá là chật chội đối với thân hình to lớn của anh.
Nhìn anh khổ sở ngủ trên chiếc sofa chật chội như vậy cô đã phần nào đoán ra lý do tại sao mình lại tỉnh lại ở trên phòng của anh. Cũng cảm thấy đôi chút có lỗi, cô lên phòng lấy một tấm chăn to, ấm áp xuống cho anh.
Tiến gần lại nơi anh đang nằm, chăm chú nhìn những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh.
Vào ban ngày, anh mang dáng vẻ đầy gai góc, luôn toát ra sát khí chết người, luôn khiến mọi người phải dè chừng không dám tiếp cận. Nhưng vào ban đêm, khi anh đã chìm vào cơn say, anh như hóa thành một con người khác vậy. Vào lúc này, anh toát ra vẻ điềm đạm, tạo cho người nhìn cảm giác rất an tâm và thu hút kỳ lạ.
Lạ thay, mỗi lần Kiều Ân chăm chú nhìn vào gương mặt anh thì lại như bị thứ gì đó hút hồn, cứ nhìn mãi, nhìn mãi không dứt ra được.
“Anh mà ngày thường gương mặt cũng giống lúc ngủ có phải tốt hơn không?”
Nói rồi, cô vươn tay, vừa chạm vào tấm chăn mỏng trên người anh, định bụng lấy nó đi để thay bằng tấm chăn khác ấm áp hơn. Đột nhiên, tay cô bị thứ gì đó lạnh lẽo tóm được khiến cô giật bắn mình. Nhìn kĩ lại thì mới ngợ ra đó là tay của Thẩm Minh, không biết anh đã tỉnh giấc từ bao giờ.