Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 19: Tự tin



Ngay cả người cọc cằn như Trần Dật Trạch cũng thấy được biểu hiện khác thường hôm nay của Liêu Kiêu Lâm, vô cùng sốt ruột, luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhất là đến tối, cảm giác ánh mắt như thể sắp xuyên qua điện thoại rồi.

Anh gõ bàn một cái: “Hôm nay có người biết gọi điện báo cậu trúng số độc đắc à?” Liêu Kiêu Lâm lạnh lùng thu lại ánh mắt đặt trên điện thoại, nhìn Trần Dật Trạch chằm chằm, “Dạo này cậu rảnh rỗi quá rồi đúng không? Tối qua cậu đã liên lạc với viện trưởng Trương bệnh viện Thái An chưa? Song chúng ta đã đồng ý với người ta hai ngày sẽ có phương án thực thi rồi cơ mà.”

Trần Dật Trạch nghe xong thì lấy chân để trên bàn xuống, cười nói: “Hiện tại đã tốt rồi, chờ bên tài vụ cung cấp ít số liệu thôi, ” Trần Dật Trạch lại di chuyển sang bên cạnh Liêu Kiêu Lâm, đặt điện thoại xuống trước mặt anh rồi nói, “Hôm qua tôi gửi một video, vốn dĩ muốn chụp Flaming Cherry*, nhưng trong khung hình vừa khéo có anh và Tống Tư Duyệt, phía dưới Khả Nhiên còn bình luận nói có phải cậu và Tư Duyệt quay lại với nhau hay không, nhiều người hỏi có thật hay không, ha ha ha.”

*Flaming Cherry: đặc sản của tỉnh Sơn Đồng, Trung Quốc.

Liêu Kiêu Lâm cau mày nhìn điện thoại trước mặt, nhưng bỗng phát hiện có lượt thích của Lục Già Nghệ dưới vòng bạn bè. Cả ngày nay cô gái nhỏ chưa trả lời tin nhắn của mình, theo lý thuyết thì sáng nay kỳ thi đã kết thúc, vậy thì nguyên nhân chắc chắn là vì đoạn video này. Liêu Kiêu

Lâm lập tức đứng lên, vứt văn kiện trong tay xuống bàn: “Trước 12 giờ tối phải gửi phương án cho tôi, tôi có việc đi trước.” Trần Dật Trạch bất ngờ đến mức cằm cũng sắp rớt, còn chưa kịp trả lời, đã thấy Liêu Kiêu Lâm cầm áo vest vội vàng đi ra ngoài.

Liêu Kiêu Lâm vừa dừng xe, thì thấy Già Nghệ trả lời tin nhắn: Tối nay em phải đi liên hoan với bạn cùng phòng, ngày mai em sẽ tìm anh.

Liêu Kiêu Lâm nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, vẫn không có cách nào để nhìn thấu được thái độ của Già Nghệ, bỗng dưng lại nghiện thuốc lá, anh hơi hé cửa sổ, nhả khói, hồi âm cho cô gái nhỏ: Về ký túc sớm một chút nhé.

Tin nhắn của Liêu Kiêu Lâm khiến Già Nghệ có chút mơ hồ, hơi sợ anh tức giận, nhưng trong lòng lại có chút hy vọng anh có thể nhận ra mình không vui. Qua nửa tiếng, bọn cô ăn xong rồi rời khỏi tiệm lẩu, trên đường về ký túc xá mọi người đều hăng hái bàn luận về kế hoạch nghỉ đông, du lịch, giảm cân, ăn đồ ăn ngon… Trong lòng Già Nghệ có chuyện, khi đi với bạn cùng phòng thì hơi im lặng.

“Già Nghệ, chiều hôm kia Lý Trạch Triệu cũng lên máy bay về nhà, các cậu có thể cùng nhau ra sân bay đấy!” Một người bạn cùng phòng bỗng nói.

Già Nghệ nghe xong thì bật cười, nghĩ một lúc mới nói: “Tớ phải đi tìm một người bạn nên phải về trước, có lẽ không lên trường được.”

“Là bạn bên Tây Đại của cậu sao?”

“Ừ.” Trong lòng Già Nghệ nghĩ đến Liêu Kiêu Lâm, song hiện tại chỉ có thể lôi Giang Từ ra để tránh phải giải thích nhiều.

Đột nhiên có một cô gái nói đùa: “Lần trước tớ thấy rồi, ngoại hình rất đẹp trai, nhưng tớ vẫn không quên được anh trai đưa Già Nghệ về lần trước, quá đẹp trai luôn, khi ấy cậu nói người đó là anh họ người bạn bên Tây Đại của cậu, phải không?”

Già Nghệ gật đầu một cái, không nói gì nữa, những cô gái khác bắt đầu thảo luận sôi nổi.

“Người nhà này gen tốt thật đấy.”

“Nhìn qua thì cảm giác người anh trông ngầu hơn, ngoại hình em trai lại ngoan hơn.”



Ngay khi đến dưới tầng ký túc xá, một cô gái chợt chỉ tay về trước, kêu: “Trời ạ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo xuất hiện, Già Nghệ, kia là anh họ à?”

Già Nghệ ngẩng đầu nhìn chiếc Cayenne đậu trước cửa ký túc xá, mà chủ nhân chiếc xe nghe thấy tiếng cũng xoay người nhìn về phía bọn họ. Mặc dù người đàn ông mình mong đợi cả đêm đã xuất hiện ở đây, nhưng khi thấy anh đứng dưới lầu chờ mình, Già Nghệ có hơi hoảng hốt, song không còn cách nào khác, chỉ có thể nhắm mắt tiến về trước dưới ánh mắt soi mói của các bạn cùng phòng.

“Sao anh không gọi điện cho em? Đợi lâu chưa?” Già Nghệ hơi áy náy nói.

Liêu Kiêu Lâm cười khẽ một tiếng: “Lần trước không cho em đi liên hoan cùng bạn học, lần này nhất định không thể để em một mình chạy đến tìm anh nữa.”

Già Nghệ ồ một tiếng, cảm thấy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Liêu Kiêu Lâm, nhưng hơi do dự nhìn bạn cùng phòng đằng sau.

Liêu Kiêu Lâm để ý đến sự lúng túng của Già Nghệ, bèn đề nghị: “Chúng ta lên xe nói nhé?”

Già Nghệ gật đầu: “Vậy em để em bảo các bạn cùng phòng lên lầu trước.”

Nói xong, Già Nghệ chạy bước chậm đến trước mặt bạn cùng phòng, giải thích đơn giản mấy câu. Các cô gái lưu luyến không thôi đi lên lầu, vừa đi vừa không kiềm được nhiều chuyện mà lén lút quay đầu nhìn lại.

Thấy mọi người đã biến mất ở chỗ quẹo, Già Nghệ mới xoay người, như đứa trẻ làm sai mà cúi đầu đi đến cạnh xe mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ lái.

Trong xe không mở đèn, hai người yên lặng nhìn đèn đường phía trước trong bóng tối.

Già Nghệ nhìn về phía Liêu Kiêu Lâm, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói xin lỗi: “Xin lỗi… Em… Sau này em nhất định sẽ nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh.”

Liêu Kiêu Lâm quay đầu nhìn cô một cái, nhưng rất nhanh lại dời mắt về đèn đường: “Em xem video của Trần Dật Trạch rồi mà không có gì muốn hỏi anh sao?”

Già Nghệ kinh ngạc trợn tròn mắt, không biết nên trả lời thế nào.

Liêu Kiêu Lâm thở dài, nghiêm túc nhìn về phía Già Nghệ: “Chúng ta bây giờ là người yêu, em có thể hỏi anh bất kỳ chuyện gì, đừng tự mình đoán mò, mà trực tiếp đi hỏi anh.”

Già Nghệ chợt cảm thấy lỗ mũi hơi cay: “Giang Từ nói cô gái kia là mối tình đầu của anh, lúc anh đi Mỹ cũng ăn cơm cùng cô ấy…”

Liêu Kiêu Lâm giận đến mức bật cười, đưa tay nhéo khuôn mặt hơi phồng lên vì do dự của Già Nghệ: “Đã sớm biết quan hệ của anh và cô ấy còn giấu trong lòng, ” Nói xong, cơ thể nhích lại gần Già Nghệ, “Đúng là lúc trước bọn anh có qua lại, nhưng chia tay nhiều năm rồi, lần anh đi New York, trùng hợp là cô ấy có tham gia hoạt động bên đấy, bạn chung của bọn anh đã hẹn một cuộc, bữa tối không chỉ có hai người bọn anh. Đến tối hôm qua, cô ấy vừa về nước gần đây, ba cô ấy vừa khéo là một trong số đối tác của bọn anh, cho nên cũng được mời tham gia dạ tiệc, bọn anh chỉ trò chuyện mấy câu, đã bị Trần Dật Trạch tiện tay chụp lại rồi.”

Già Nghệ lắng nghe, giọng điệu Liêu Kiêu Lâm rất bình thản, như thể không quá để ý đến người con gái ấy vậy.

“Bây giờ, bé con Già Nghệ còn thắc mắc gì không?”

Già Nghệ bị anh gọi bằng biệt danh thân mật thì có hơi xấu hổ, tay lần mò, muốn nắm tay Liêu Kiêu Lâm: “Có phải em hẹp hòi quá không, chưa biết gì đã khó chịu.”

Người đàn ông nắm lấy bàn tay đang mò mẫm của cô, mười ngón tay đan xen: “Dáng vẻ nào của tiểu Thất anh đều yêu thích, nhưng lần sau nhất định em phải đến hỏi anh trước, em không trả lời tin nhắn chỉ khiến anh lo lắng thôi.”

Già Nghệ gật đầu, cúi người vùi mặt vào bả vai Liêu Kiêu Lâm: “Anh tốt với em quá.”

Liêu Kiêu Lâm ôm vai Già Nghệ, tựa mặt lên đầu cô, lại nghiêng đầu hôn lên tóc cô bé một cái: “Tiểu Thất cũng rất tốt, tự tin lên nhé, bé con, ở cùng em anh rất vui.”

Ký túc xá chuẩn bị đóng cửa, hai người bên dưới bóng cây vẫn đang ôm nhau không rời, giọng Già Nghệ hơi chần chừ: “Nếu không em sang chỗ anh nhé, ngày kia em phải về nhà rồi.”

Liêu Kiêu Lâm thở dài, ôm Già Nghệ chặt hơn: “Hôm nay muộn quá, Tiểu Thất nghe lời, sáng sớm mai anh sẽ đến đón em.”

Liêu Kiêu Lâm rất muốn trực tiếp ôm cô gái nhỏ về nhà, nhưng bạn cùng phòng của cô đều thấy anh đến tìm Già Nghệ, đối với anh chuyện đêm hôm ôm người đi nếu truyền ra thì không có vấn đề gì, chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô gái nhỏ.

Tạm biệt bạn cùng phòng xong, Già Nghệ kéo vali rời khỏi ký túc xá, dưới lầu, Liêu Kiêu Lâm đã đến đón cô từ sớm. Trên xe, Già Nghệ nhìn Liêu Kiêu Lâm nhiều lần, cầm điện thoại muốn nói lại thôi, cuối cùng khi dừng xe chờ đèn đỏ, cô hỏi: “Hôm nay Giang Từ hẹn em đi ăn cơm, em chưa nói chuyện chúng ta cho cậu ấy.” Già Nghệ quan sát biểu cảm của Liêu Kiêu Lâm, thấy anh bỗng nhíu mày, vội vàng bổ sung, “Nếu anh cảm thấy còn quá sớm, thì em sẽ không nói…”

Đèn chuyển xanh, Liêu Kiêu Lâm khởi động xe, nhàn nhạt nói: “Anh không thấy quá sớm, chuyện này cũng không lừa bọn họ lâu được. Chỉ là anh vừa nhớ ra anh chưa thông báo cho đám bạn kia thôi.”

“Vậy… Nếu không lần sau chúng ta cùng nói đi.” Già Nghệ dò xét hỏi.

Liêu Kiêu Lâm nhìn về phía cô, khóe miệng nhếch lên: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”

“Hả, hôm nay sao?” Già Nghệ trở tay không kịp.

“Đúng vậy, bọn họ đã nói muốn đến chung cư làm khách từ lâu, mà anh vẫn luôn không có thời gian đón tiếp. Tối nay chúng ta mời bọn họ đến nhà ăn cơm đi.”

Lời nói của Liêu Kiêu Lâm khiến Già Nghệ có cảm giác như bọn họ đã là người yêu sống cùng nhau từ lâu rồi vậy, có thể cùng nhau mời bạn tốt đến nhà làm khách, do dự cũng nuốt xuống, Già Nghệ gật đầu một cái, nói được, sau đó cõi lòng đầy mong đợi nhìn về con đường lớn ngập nắng phía trước.

Trong tin nhắn Liêu Kiêu Lâm không giải thích rõ, chỉ nói mời mọi người buổi tối sang anh ăn cơm, khi Giang Từ hỏi gọi thêm Già Nghệ được không, Liêu Kiêu Lâm nhịn cười, trả lời rằng đã mời cô. Buổi chiều Liêu Kiêu Lâm có vài hội nghị trực tuyến, Già Nghệ vỗ ngực tự tin tỏ vẻ mình có thể chuẩn bị bữa tối trước, sau khi giúp Liêu Kiêu Lâm nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng thì Già Nghệ tiến vào phòng bếp. Sau lần trước, quả nhiên Liêu Kiêu Lâm sắm thêm rất nhiều dụng cụ làm bánh, lò nướng, ly đo lường, khuôn, máy đánh trứng, bàn xoay trang trí bánh cái gì cần có đều có, thậm chí trong tủ âm tường còn có một đôi bao tay cách nhiệt hình gấu con đáng yêu.

Hôm nay thời tiết rất tốt, trong trời đông giá rét hiếm có ngày nào trời quang, trong phòng vô cùng yên tĩnh dễ chịu, tâm trạng Già Nghệ cũng hóa nhẹ nhẹ nhàng, ngâm nga bắt đầu làm đồ ngọt, định làm một chiếc bánh phô mai cháy Basque*, tiện nướng thêm một ít bánh cookie chocolate.

*Bánh phô mai cháy Basque: tên đầy đủ tiếng Anh của bánh phô mai cháy là Basque burt cheesecake. Đây là một loại bánh xuất xứ từ xứ Basque thuộc Tây Ban Nha.

Khi hội nghị kết thúc cũng đã gần hai tiếng sau, Liêu Kiêu Lâm nhắm đôi mắt hơi mỏi vì nhìn màn hình quá lâu, dựa vào ghế chốc lát rồi chậm rãi đứng dậy ra ngoài. Vừa ra đến phòng khách, Liêu Kiêu Lâm đã ngửi thấy mùi phô mai và bơ lạc nồng nặc hòa quyện với nhau, đi theo mùi thơm vào phòng bếp, phát hiện cô gái nhỏ đang ngồi xổm tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bánh ngọt trong lò nướng. Liêu Kiêu Lâm lặng lẽ đi tới sau lưng cô, từ từ đưa tay tay ôm Già Nghệ từ phía sau. Già Nghệ bị dọa, nhưng rất nhanh đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người người đàn ông, hai tay đặt lên tay đang ôm eo mình của anh. Liêu Kiêu Lâm tựa cằm vào bả vai Già Nghệ, lại dùng miệng dò tìm lỗ tai cô, cuộc họp chiều nay thảo luận rất lâu, giọng nói có hơi khàn khàn: “Bé con, thơm quá.” Nhất thời Già Nghệ không biết anh nói mình hay đồ ngọt, lấy một miếng bánh cookie chocolate trong khay ra, hơi nghiêng người đưa đến khóe miệng Liêu Kiêu Lâm, anh há miệng cắn một miếng lớn.

“Ngon không?” Già Nghệ hồi hộp nhìn chằm chằm khuôn miệng đang nhai của anh.

Liêu Kiêu Lâm gật đầu, đút miếng bánh cookie còn dư vào miệng Già Nghệ. Đúng là ăn rất ngon, cookie ngọt ngào, chocolate hơi đắng kết hợp hoàn mỹ với hạt óc chó, không quá ngọt song rất thơm.

Liêu Kiêu Lâm nuốt miếng cookie trong miệng, sờ mặt Già Nghệ nói: “Anh muốn ăn nữa.”

Đương lúc Già Nghệ chuẩn bị lấy cho anh thêm một miếng nữa, Liêu Kiêu Lâm trực tiếp hôn lên miệng cô, dùng sức mút lấy vị ngọt còn lưu lại trên miệng cô, trong miệng hai người đều có mùi thơm của chocolate, không ngừng thưởng thức mùi vị trong miệng đối phương, dưới ánh đèn ấm áp của phòng bếp, tuy hai mà một hôn nhau say đắm.